A Lâm đến tìm trưởng thôn, lúc ánh mắt anh lướt qua tôi chẳng dừng lại quá lâu, cũng chẳng mang theo một chút gì gọi là đã từng quen biết, ngược lại, nó vừa xa cách, vừa lạnh nhạt. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy miệng lưỡi mình níu lại, có một chút đắng, tư vị thật khó có thể dùng hai từ “ thoải mái” để diễn tả.
Tôi hơi siết chặt chiếc cốc cầm trên tay, trong lòng rối tinh rối mù, tự hỏi bản thân rằng tôi chẳng phải là đứa trẻ mới lớn, cũng không phải là người dễ dàng đặt tình cảm của mình cho một người nào đó, nhưng sao đối diện với người đàn ông kia, tôi lại mất kiểm soát như thế. Như vậy là thế nào?
Bản thân trong phút chốc trở nên thất thần, tôi liếc mắt nhìn A Lâm thật lâu, cái nhìn có lẽ chẳng mang theo kiêng dè nên khiến cho Loan ngồi ở bên cạnh không khỏi khó hiểu, cô ấy khẽ đẩy vai tôi.
– Chị sao thế. Hồn đi đâu rồi.
Tôi khẽ lắc đầu, thu lại cái nhìn của mình nhìn mông lung xuống mấy món ăn trên bàn, môi mấp máy đáp lại.
– Không sao đâu. Chỉ là gặp lại ân nhân, muốn thuyết phục anh ta cho tôi phỏng vấn một chút.
Lời nói của tôi không lớn, nhưng cũng đủ khiến cho A Lâm nghe thấy. Có điều anh vẫn như hôm qua, chẳng có một chút phản ứng nào với điều đó, thậm chí còn trực tiếp coi như không hề nghe thấy, thản nhiên hướng tới trưởng thôn nói đôi ba lời.
– Cầu đã làm xong rồi. Tôi đến đây chào bác một tiếng rồi mới đi.
Sắc mặt bác trưởng thôn lộ rõ sự ngạc nhiên, ông ấy cất giọng hỏi A Lâm đầy vội vã và gấp gáp.
– Gấp vậy sao. Sao không ở lại thêm một vài ngày nữa, dù sao cũng lâu rồi cậu mới về quê. Làng xóm, mọi người đều muốn nói chuyện với cậu.
A Lâm lắc đầu, mặc dù cách nói chuyện không quá lạnh nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự xa cách nhất định mà anh tạo lên để chắn ngang với mọi người. Trong đó, tôi cũng không phải là người ngoại lệ.
– Ông chủ trên thành phố gọi xuống nói xưởng có rất nhiều việc, tôi không thể chậm trễ được nữa. Nếu có dịp, lần sau tôi sẽ trở về thăm mọi người nhiều hơn.
– Được rồi, vậy cậu lên đường cẩn thận nhé. Thôn làng vừa trải qua sạt lở, lương thực đều bị cuốn trôi hết rồi, nên bây giờ chẳng có gì làm quà cho cậu mang đi cả.
– Không cần đâu. Mọi người tiếp tục ăn đi, tôi đi trước.
A Lâm khách sáo đáp lời, anh nghiêng người nhìn chúng tôi gật đầu một cái rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Bước chân của anh rất dài, chẳng mấy đã đi ra đến phía cánh cổng sắt hoen rỉ, rồi khuất hẳn sau ngã rẽ đi về phía con đường bê tông nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng dưng cảm thấy có một chút vội vã, không biết bản thân bị điều gì thôi thúc mà vội vã đặt đũa xuống mâm, bỏ dở bát cơm nủa chừng.
– Tôi ăn đủ rồi, tôi đi ra đây một lát. Mọi người đừng để ý đến tôi.
Nói xong, tôi cũng không quan tâm đến sắc mặt của người khác nhìn mình như thế nào, vội vàng xô ghế rồi rảo bước thật nhanh đi ra ngoài, mục đích là chỉ muốn cùng A Lâm nói chuyện một lúc. Thế nhưng, cho dù tôi có cố đến mấy vẫn không còn cơ hội, bởi vì lúc bản thân ra đến đường lớn, người đàn ông kia đã ngồi trên chiếc xe máy cũ kĩ đi thật xa, trong nháy mắt bị núi rừng hai bên cuốn lấy chẳng còn nhìn thấy.
Cuộc gặp mặt ngắn ngủi có mấy ngày đột ngột trở thành tàn dư, tôi nhíu mày, tuy bản thân không hề buồn với thất vọng nhưng vẫn có một chút gì đó không được tự nhiên, thành ra chính mình cứ vậy thơ thẩn đứng ở ngoài cổng dưới ánh nắng vàng, để rồi trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng từ lúc nào. Mãi cho đến khi Loan tiến lại gần, cô ấy cất giọng gọi tôi, tôi mới giật mình xoay người.
– Lần đầu tiên thấy chị thất thần về một người đó. Sao rồi, có cảm tình với anh ta đúng không?
Tôi không đáp lời Loan, kì thật có rất nhiều chuyện tôi chẳng muốn người ngoài nhìn rõ, cho nên trước sau dù bị đoán trúng vẫn chỉ duy trì một thái độ nhất định. Đối với A Lâm, chúng tôi không là bạn, cũng không là mối quan hệ quen biết, xác xuất gặp lại nhau sau này có khi cũng chẳng có, thì sao tôi có thể để mình phát sinh cái thứ gọi là tình cảm chứ.
– Nghe nói anh ta làm ở thành phố A. Cùng chung thành phố với chúng ta đấy.
Loan lại tiếp tục nói, cô ấy vừa nói vừa nhìn tôi đầy thăm dò, trong nháy mắt làm cho tôi muốn giữ im lặng cũng không thể nữa.
– Vậy thì sao? Điều này có liên quan gì đến tôi với cô không?
– Đúng là không có liên quan. Nhưng tôi thấy hình như chị đối với người ta có hứng thú, nên mới mạo muội nói như vậy thôi. Có điều thành phố A cũng rộng lớn như thế, chị lại quanh năm ngày tháng chạy bài, cái giả thuyết tình cờ gặp nhau cũng không có thuyết phục lắm thì phải.
Tôi cười khẩy nhìn Loan đầy mỉa mai.
– Nghe nói dạo này cô đọc nhiều tiểu thuyết, đầu óc cũng mơ mộng theo mấy cái tình tiết phi lí rồi à?
Nghe tôi nói vậy, trên mặt Loan ẩn hiện ý cười, cô ấy như có như không nhìn tôi, đoán chừng cũng biết tôi chẳng có hứng thú bàn về chuyện này nên dứt khoát chấm dứt nó lại.
– Quay phim Tình bảo tôi gọi chị vào coi lại bản quay hôm trước xem có cần cắt với chỉnh sửa gì không. Ngày mai về thành phố A rồi, cái gì cũng chưa hoàn thiện, đúng là mệt muốn chết người mà.
Tôi gật đầu tỏ ý đã biết, nhanh chóng xoay người đi vào trong sân. Vốn dĩ cứ tưởng Loan sẽ đi theo với mình, nhưng được một đoạn thì lại nghe thấy cô ấy nói vọng từ phía sau vọng lên.
– Chị vào trước đi. Tôi phải ra chỗ cây cầu xem tiến độ mọi người làm như thế nào đã. Cũng chẳng lâu lắm đâu.
Tôi lười biếng liếc mắt sang chỗ khác, cái nhìn rơi vào những chiếc bóng cây in hằn dưới lớp bê tông nền gạch bị nứt, bất lực thở một hơi thật dài với những suy nghĩ miên man cứ nhảy loạn trong đầu. Tôi nghĩ về A Lâm, nghĩ về những lời Loan nói, nghĩ về em trai, mọi thứ đều rối tinh rối mù, nhất thời nhận ra mọi thứ mang đến cho tôi toàn là cảm giác lặng thinh đầy cô độc.
Tình hẹn tôi ở trong phòng của cậu ấy. Lúc tôi bước đến nơi, người thanh niên đó đang cúi đầu chăm chú nhìn vào chiếc laptop, gọng kính màu vàng bị ánh sáng hắt vào sáng đến chói mắt. Bộ dáng này, có thể nói là vô cùng nghiêm túc và có sức hút, bảo sao Loan luôn chết mê chết mệt cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Khẽ lắc đầu, tôi đưa tay gõ mấy cái lên thành cửa để chúng phát ra tiếng động, sau đó mới chậm rãi bước vào trong phòng. Tình nhìn thấy tôi, cậu ấy ậm ờ hỏi.
– Đi đâu thế. Thấy cô vừa nãy có vẻ vội vã lắm.
– Đi lòng vòng thôi, tại thấy không khí trong phòng ngột ngạt quá.
Tình thản nhiên nói từng lời, ánh mắt rơi trên người tôi mông lung chẳng rõ cảm xúc như nào.
– Hẹn tôi ăn cơm xong rồi làm việc, ấy thế mà cuối cùng tôi lại phải ngồi đợi đến tận gần nửa tiếng.
Tôi cúi đầu, cười một cái như có như không đầy tránh né.
– Lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng kém đi rồi. Thật ngại quá.
Chẳng biết Tình suy nghĩ gì sau lời nói của tôi mà sắc mặt của cậu ta ngay lập tức chuyển về thái độ mất hứng, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi vụt tắt, giọng nói cất lên lành lạnh xoay người đối diện lại với màn hình máy tính.
– Xem đi. Cái nào không cần thiết thì cắt bớt, sau đó tôi sẽ làm nốt phần còn lại.
Cuộc nói chuyện cũng chỉ ngắn ngủi có đôi ba câu như thế, cả tôi và cả Tình ai cũng biết đối phương chẳng có một chút nào gọi là kiên nhẫn. Một người thì mong chờ, một người thì luôn xa cách tránh né, mọi thứ đã quá rõ ràng như vậy rồi, nếu vẫn còn mặt dày làm phiền thì đúng thật tôi phải dùng đôi mắt khác để nhìn cậu ta rồi.
Bất giác nhớ lại mình của những năm tháng khờ dại, tôi không thể quên được khi ấy bản thân ôm mộng với thành phố A muôn màu sặc sỡ như thế nào, dốc hết sức mình học ngày học đêm ra sao. Để rồi khi nhận được giấy báo nhập học, tôi đã vui mừng, sung sướиɠ, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ không sai lệch từng chút. Có điều, giấc mộng đẹp đẽ nào cũng chẳng hề có thật, mọi thứ chìm đắm trong hồi tưởng cũng sẽ phải vỡ tan, và chính những điều đấy, đã tôi luyện tôi từ một người con gái tưởng chừng mọi thứ toàn là màu hồng trở nên thờ ơ lãnh đạm, không nhìn đời tươi sáng như trước kia nữa.
– Thế nào?
Giọng nói của Tình vang lên bên tai khiến tôi giật mình, thần trí có một chút mơ hồ, tuy nhiên bản thân rất nhanh cũng lấy lại được tinh thần, nở một nụ cười gượng gạo.
– Ừ, đoạn này, hơi dài dòng rồi. Cắt đi.
Tôi cầm chuột tua lại về đoạn mình nói, ngón tay chỉ vào màn hình, sau đó lại tiếp tục chuyên chú theo dõi. Đến khi trời sẩm tối, mọi thứ có thể coi là tạm ổn, cả hai mới chúng tôi mới lần lượt cùng nhau đi ra ngoài. Lúc này, Tình đột nhiên lên tiếng nói chuyện với tôi.
– Buổi sáng tổng biên Hồ có gọi điện cho tôi. Ông ấy nói ông ấy không phạt cô đâu, ngược lại sau khi trở về, ông ấy nhất định sẽ giúp cô giành lấy cơ hội thăng tiến.
Chuyện này trước ngày đi tỉnh N công tác tôi đã nghe tổng biên tập Hồ nói rồi, nhưng nói thật bản thân tôi không kì vọng nhiều lắm. Bởi vì làm trong đài truyền hình, muốn vươn cao, muốn tiến xa, cái cần nhất đó chính là quan hệ. Mà tôi chỉ là một đứa tỉnh lẻ đi làm thuê, quan hệ làm gì có. Có chăng chỉ là sự cố gắng và chăm chỉ, nhưng cái đấy thì chẳng giải quyết được gì hết cả.
Khẽ cười, tôi đáp lại.
– Đến đâu hay đến đó.
Để lại một câu nói nước đôi cho Tình, tôi trở về phòng lau người qua loa rồi thay một bộ quần áo khác, lần nữa bước chậm rãi đi ra bên ngoài. Màn đêm đã buông xuống, tiếng côn trùng thi nhau kêu râm ran khắp vùng, còn có cả tiếng ếch nhái ồm ộp ở những vũng nước bùn, tất cả đồng loạt hòa vào nhau như một giai điệu âm hưởng, nhất thời khiến cho tôi chìm đắm về những kí ức xa xưa.
Trăng trên cao khá sáng, tôi men theo những ánh mờ nhạt đi về phía nơi mà tôi với A Lâm đã tình cờ gặp gỡ. Ở đó bây giờ nước đã rút cạn, chiếc cầu tre để dùng tạm thời được mọi người làm kiên cố, bắc ngang từ bên này sang bên kia. Cây cối đổ ngã, rác thải cũng chẳng còn nhiều, đoán không nhầm từ lúc tạnh mưa, đoàn người trong thôn đã tập trung với nhau dọn dẹp hết chiến trường khốc liệt mà thiên nhiên để lại.
Tìm cho mình một tảng đá cuội trơn nhẵn để ngồi xuống, tôi lúc này mới tháo đi cái bộ mặt giả tạo mà mình đã đeo nhiều năm qua, ánh mắt đầy buồn bã nhìn về mặt sông đυ.c ngàu vẫn chảy nước siết. Tôi nhớ rất nhiều chuyện, mỗi thứ đều giống như một đoạn phim tua chậm, lúc nào cũng lắng đọng rất nhiều cảm xúc đau đớn. Rồi tôi lại nhớ về câu chuyện của A Lâm, bản thân không ngừng tự hỏi mình rằng, nghị lực ở đâu mà người đàn ông đó lại có thể kiên cường như thế.
Mười tám mười chín tuổi, vẫn chỉ là một cậu thanh niên vừa học hết cấp ba, đã phải lên thành phố đi làm thuê đủ các việc để có tiền giành giật sự sống cho em gái, mặc dù biết hi vọng chỉ là mấy phần trăm nhưng không hề bỏ cuộc. Một năm, hai năm, ba năm, rồi những năm sau đó, tốn rất nhiều tiền, tốn mọi thứ, cứ tưởng số phận le lói ánh hào quang, không ngờ chỉ chớp một cái rồi lại tắt lịm. Em gái mất, tương lai chẳng biết đi về đâu, kéo theo đó là bản thân lông bông chẳng có lấy một nghề nghiệp ổn định.
Suy nghĩ nhiều lại bị những cảm xúc không tên chi phối, tôi thở dài, vân vê điếu thuốc lá mình lấy được từ chỗ A Lâm ngày hôm qua, chần chừ một lúc rồi mới đưa lên miệng hút. Lần đầu tiên đυ.ng đến cái thứ như thế này, tôi ho sặc sụa đến chảy nước mắt, mùi vừa khó chịu vừa cay nồng, mất tận một lúc mới kéo mình thoát được. Thế nhưng, tôi không bỏ cuộc, ngược lại còn cố nhíu mày rít thêm mấy hơi nữa, cốt yếu chỉ muốn chứng minh, có thật sự thuốc lá sẽ khiến cho đầu óc của mình trở nên nhẹ nhàng hơn hay không mà thôi.
Gạt bỏ mọi chuyện sang một bên, tôi khẽ nhắm hờ mắt, tận hưởng làn gió lành lạnh màn theo mùi bùn lướt trên da thịt và mái tóc hơi rối của mình. Thời gian thay đổi, con người cũng thay đổi, tôi không muốn bản thân mình cứ lúc nào cũng phải chịu đựng một mình như thế này nữa. Tôi muốn mình thoải mái, muốn mình tìm được một bờ vai vững chắc để dựa vào, tìm một người có thể cùng tôi chăm sóc cho em trai những ngày tháng về sau. Chỉ là, liệu ai sẽ chấp nhận đây?
*** **** ****
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, đoàn người chúng tôi chào trưởng thôn và mọi người Mường Nhé để trở về thành phố A. Lúc mới tới, không mang theo tâm tình nhiều lắm vì chủ yếu ai cũng muốn làm xong việc, nhưng lúc rời đi, nhìn mấy đứa trẻ nheo nhóc, nhìn khuôn mặt khắc khổ của tất cả, trong lòng lại dâng lên tư vị không nỡ. Dù sao cũng mấy ngày ở đây, được họ quan tâm và chăm sóc, là người máu lạnh đến mấy trái tim cũng không tránh khỏi được rung động.
Trưởng thôn đại diện cho tất cả mọi người, ông ấy dúi vào tay tôi một bọc thịt khô, nói.
– Cái này là quà của mọi người trong bản tặng cho cán bộ. Sạt lở ập đến nên mọi thứ đều bị cuốn đi, chỉ còn từng này thôi, mong mọi người đừng chê trách.
Tôi liếc mắt nhìn xuống, theo lời nói của trưởng làng mới biết đúng là số thịt khô này ít thật. Ít đến nỗi cả làng gom góp lại mới được từng này, thì cũng đủ biết cuộc sống của họ cơ cực như thế nào. So với tôi ở thành phố, còn khổ hơn gấp trăm vạn lần mới đúng.
– Bác giữ lại cho mọi người ăn đi. Chúng tôi không nhận được đâu.
– Cán bộ, cô ….
– Tôi không chê ít, mọi người đừng nghĩ sai lệch ý của cả đoàn. Chúng tôi đến đây công tác, trọng trách được giao thì phải làm cho tốt, không thể qua loa gọi là cho có, nên mọi người đừng tỏ thái độ cung kính như vậy. Sẽ khiến cho tôi rất khó xử.
Bác trưởng thôn cùng mọi người đồng loạt yên lặng, tôi đưa mắt nhìn họ, muốn nói rất nhiều những cuối cùng lại chỉ có thể thở một hơi dài thườn thượt.
– Tôi hiểu nỗi lòng của tất cả. Lần này phát sóng được phát trên đài truyền hình quốc gia, nhất định các ban lãnh đạo sẽ để ý đến thôn bản hơn, rồi những đơn từ cũng sẽ được lần lượt xét duyệt thôi.
Thật ra tôi biết điều mình nói không có nhiều khả năng sẽ xảy ra, nhưng ít nhất tôi cũng có thể chắc chắn với những người dân ở đây một điều, sau khi cảnh quay được phát lên kiểu gì cũng sẽ gây ra một trận tranh luận khá lớn. Bởi vì nơi này nghèo và tan hoang như vậy, chỉ cần nhìn qua màn hình thôi thì những người khác cũng có thể tự hình dung ra cuộc sống cơ cực của Mường Nhé rồi.
– Cảm ơn cán bộ. Dân làng chúng tôi cũng không mong muốn gì nhiều, dù có được hay không thì chúng tôi vẫn vô cùng biết ơn các vị đã mệt nhọc, dốc sức ở cái nơi này cả tuần trời.
Bác trưởng thôn cùng với mọi người cứ bịn rịn mãi, mỗi người một câu khiến cho tôi không đành lòng nói những lời ngay thẳng. Cũng may lúc này Tình cũng đã xếp đồ với tài xế xong xuôi, cậu ta chạy lại gần, nói.
– Đồ cũng đã chuyển xong hết rồi. Chúng tôi phải lên đường đây, nếu không thì đến nửa đêm cũng không về được thành phố được mất. Mọi người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Lời nói của Tình có vẻ khá cứng rắn, vì thế sau khi cậu ta dứt lời, những người trong bản đều đồng loạt gật đầu, nối đuôi nhau tiễn chúng tôi đi ra xe. Mấy đứa trẻ thì cười ngây ngô, thi nhau dơ tay lên chào tạm biệt, khoảnh khắc đó bỗng khiến cho hốc mắt tôi ươn ướt, suýt chút nữa thì rơi lệ.
Mãi cho đến khi rời khỏi con đường bê tông xóc nảy của làng ra đến quốc lộ huyện, tôi mới lấy điện thoại ra gọi cho bác Sầm báo tin mình đang trên đường trở về. Có điều, đầu giây bên kia giọng của bác ấy khá là mệt mỏi, đoán chừng hình như là gặp phải chuyện gì đó.
Nghĩ đến Khánh, tôi bỗng dưng dè dặt hỏi.
– Ở nhà có chuyện gì hả bác.
Bác Sầm thở dài, không hề có ý định giấu giếm tôi.
– Hồi sáng tôi đi xuống dưới mua đồ ăn cho cậu Khánh, không biết thằng bé ở nhà gây chuyện gì với con trai nhà ông Khôi ở tầng trên mà đánh nó sưng hết cả mặt mũi. Nhà đó làm loạn suốt nãy giờ… Tôi muốn gọi cho cô, nhưng sợ cô đang làm việc bị ảnh hưởng, cho nên…
Khuôn mặt tôi ngay tức thì trở nên tái mét, những ngón tay cầm điện thoại cũng run run không kiểm soát được. Khoảng thời gian trước tôi ở nhà, em trai tuy có cáu kỉnh nhưng không đến nỗi như lúc này, bởi vì thằng bé rất biết nghe lời người khác. Vậy mà bây giờ…. Rồi rốt cuộc em tôi có làm sao không? Có bị nhà kia đánh không? Có sợ sệt rồi khóc lóc gọi tôi không?
Hàng ngàn suy nghĩ cùng với đau đớn thi nhau ập tới, tôi không kiềm chế được những giọt nước mắt chảy dài trên má, môi mấp máy cất lên giọng nói mang theo cả tiếng nấc nghẹn.
– Bác báo công an giúp cháu, để họ đến giải quyết tạm thời. Đợi cháu về rồi cháu sẽ gặp gia đình họ để nói chuyện.
✴️ Lời tác giả : Mọi người đọc xong thì cho em xin 1 like + Share để em có động lực tiến bộ hơn ở những cháp với ạ. Cảm ơn mọi người rất nhiều ❤️