Mộng Phù Hoa

Chương 5


CHƯƠNG 5

Khóe miệng Loan cứng đờ, tia sáng vụn trong mắt nhanh chóng vụt tắt, đôi bàn tay nhỏ nhắt đặt ở trên đùi từ lúc nào đã siết chặt lấy vạt áo đến nhăn nhúm. Cô ấy né tránh ánh mắt của tôi, một lời không nói, mà tôi cũng không vì điều ấy mà làm khó, nên thu lại ánh mắt lạnh nhạt của mình lại.

– Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói, tôi nghĩ cô đủ thông minh để hiểu hết được tất cả, có đúng không?

– Tôi…

Loan đỏ mặt, môi dưới cắn lại mang theo đau đớn, hốc mắt từ nãy giờ đã chua xót gần như muốn rơi lệ. Tôi đoán, có lẽ cô ấy không nghĩ rằng tôi lại có thể nói ra được những lời như thế này, hoặc cũng có thể cô ấy nghĩ, tôi đang cười nhạo cho sự hèn nhát của cô ấy. Có điều, cho dù người phụ nữ này nghĩ tôi ở phương án nào, bản thân tôi cũng chẳng muốn quan tâm, nói trắng ra chính là cảm thấy phiền phức. Yêu hay không yêu đối với tôi không quan trọng nhiều lắm, mà có quan trọng, thì cũng là người khác, chứ không phải là người yêu của đồng nghiệp mình.

– Cô đi ngủ đi. Tôi buồn ngủ rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy thống khổ của người trước mặt, tôi chẳng biết phải làm gì ngoài việc dứt khoát cắt đứt cuộc nói chuyện mang theo đầy sự khó xử đang diễn ra. Tình, Loan và tôi, là cộng sự đã nhiều năm, việc cô ấy thích cậu ta liếc mắt một cái tôi cũng có thể nhìn ra được, thêm nữa bản thân lại không hề có tình cảm gì với người kia nên đó cũng có thể coi là lý do tôi chưa từng bao giờ để trái tim của mình rung động lạc lối, cho dù là một giây ngắn ngủi.

Thêm nữa, tôi hiểu tính cách của Tình, hiểu được suy nghĩ sâu xa của cậu ta. Người thanh niên đó, đối với tôi đúng là có tình cảm yêu thương, nhưng nếu để mà nói yêu đến bất diệt, yêu đến điên cuồng thì không hề có khả năng. Bởi vì Tình là một người có tham vọng, cái cậu ta cần là một người phụ nữ có thể đồng hành cùng với mình, một người công chức nhiều tiền, biết nhường nhịn, lúc nào cũng có thể thanh cao nhìn người thấp hơn. Cậu ta cần một người có thể đưa cậu ta đi lên đến đỉnh danh vọng, cần người có thể giúp cậu ta đạt được những thứ mong muốn. Mà điều ấy, Loan có thể làm được, còn tôi thì không bao giờ.

Người ta nói, khi yêu rồi thì chỉ IQ của người đó tự giảm đi đúng không hề sai một chút nào. Loan là người khá thông minh, thành tích làm việc cũng rất xuất sắc, duy nhất việc thổ lộ tình cảm với Tình, thì cô ấy giống hệt như một đứa trẻ vậy. Lúng túng, sợ sệt, lo nghĩ lung tung để rồi tự mình ôm sầu ôm khổ. Tuy nhiên, may mắn nhất vẫn chính là cô ấy đối với tôi không có địch ý hay căm ghét, nếu không thì tôi thật sự cảm thấy đau đầu mất rồi.

Khẽ thở dài, tôi nằm nhìn trần nhà tối om một lúc rồi mới nhắm đôi mắt lại. Mấy ngày vừa rồi trải qua sống chết trong gang tấc, cả người bây giờ mới có thể thư giãn trên giường đệm, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo tôi trầm luân. Nhẹ nhàng, khoan khoái, không mộng mị, cũng không có những cơn tỉnh giấc giữa chừng.

Ngủ chẳng biết bao lâu, lúc mở mắt tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã quang đãng đi hẳn, mây xanh trải dài cả một vùng. Tôi nằm ở trên giường nhìn qua khe cửa sổ, đôi mắt đen láy còn ngái ngủ nheo lại nhìn ánh nắng sớm lấp ló lưng chừng núi. Bình minh ở đây rất đẹp, không khí trong lành sạch sẽ, tuy vẫn còn vương mùi bùn đất, nhưng so với thành thị phồn hoa, đúng là khác nhau một trời một vực, bình yên đến lạ thường.

Bất giác, tôi bỗng dưng nhớ lại những ngày tháng mình ở quê nhà khi ba mẹ còn sống. Nơi đó cũng như Mường Nhé, là một làng nghèo ở vùng đồng bằng, quanh năm chỉ cấy lúa và làm bến bãi, chăn nuôi, cuộc sống cũng khá bộn bề. Có điều nơi đó không phải chịu cảnh sạt lở đất đá nguy hiểm như nơi này, cũng không phải nghèo quá mức, khổ sở như nơi này.

Chỉ là…. Từ ngày đón em trai lên đây, tôi đã không về quê bốn năm rồi. Những kí ức đau buồn, những đau thương phải gánh, tôi cũng đã chấp nhận quên đi rồi, chấp nhận không bao giờ nhớ lại nó nữa.

Đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, tâm tình đã tệ lại càng thêm tệ hơn, tôi chán nán nằm thêm một lúc lâu nữa, đợi cho bên ngoài có tiếng nói chuyện cùng với tiếng bước chân đi lại dồn dập mới thở dài vén chăn rời khỏi giường. Ban đầu, tôi định làm vệ sinh cá nhân xong thì sẽ ra ngoài ăn với trưởng thôn và tất cả, thế nhưng đúng lúc sắp xong, ở phía cửa bỗng dưng vang lên tiếng gõ cộc cộc, kèm theo đó là giọng nói trầm tính đầy quan tâm của Tình gọi tôi.

– Vũ Quỳnh, cô dậy chưa. Tôi mang đồ ăn sáng cho cô.

Tôi hơi nhíu mày, trong lòng xuất hiện sự không thoải mải rõ rệt vì không nghĩ tới Tình lại thể hiện sự quan tâm quá như vậy. Nhưng vì giao tình nhiều năm làm cùng nhau, vì những hợp tác sau này, bản thân vẫn không thể tùy hứng làm như không nghe thấy.

Cửa mở, bóng dáng Tình đứng dựa người vào tường đầy nhàn nhã và cốn hút rơi vào tầm mắt, tôi khẽ xoa thái dương đầy mệt mỏi, miệng mấp máy cất lời.

– Tôi đâu có bị què. Cậu cũng không nhất thiết phải làm như thế này.

Tình không để ý đến lời nói của tôi, cậu ta len qua khe hở đi vào trong phòng, mắt chẳng ngó nghiêng ngang dọc tiến thẳng về phía chiếc giường tôi nằm. Sau khi đặt khay đựng bát cháo nóng hổi cùng với bát trứng muối và thịt băm, bóng lưng cao lớn mới xoay người lại.

– Bên ngoài đông người chen chúc, cô xác định mình muốn ra đó à. Thêm nữa đây là phần đặc biệt mà trưởng thôn bảo người chuẩn bị cho cô.

– Như thế cũng không cần thiết phải mang lên tận nơi như thế này. Dù sao tôi cảm thấy ăn cùng với mọi người cũng khá là tốt. Ưu ái quá lại khiến bản thân không được tự nhiên.

Nói đến đây tôi chợt dừng lại, đưa nhìn bát cháo nóng hổi trên bàn, không nén được mà thở một hơi thật dài, nói tiếp.

– Với cả cậu biết đấy, chúng ta là đồng nghiệp, việc làm của cậu có lẽ sẽ gây hiểu lầm.

Đáy mắt Tình lóe lên một tia sáng, cậu ta đẩy gọng kính, nụ cười mỉm trong phút chốc xuất hiện trên khóe môi. Phải nói Tình khá đẹp trai, thần thái cũng rất cuốn hút, nhưng đó là đối với người khác, còn tôi thì không phải, mặc dù tôi chẳng là người đề cao yếu tố bên ngoài.

Cậu ta nói.

– Cô yên tâm đi. Tôi không phải là người xốc nổi.

Tôi nhíu mày :” Xốc nổi hay không, không cần tôi nói thì cậu cũng tự biết. Quay phim Tình, cậu thông minh như vậy, ắt không cần phải nghe tôi tuyệt tình nói ra đâu nhỉ.”

Đây là lần đầu tiên tôi nhắc đến chuyện này trước mặt Tình, cũng là lần đầu tiên tôi tỏ rõ thái độ không mấy hòa nhã với cậu ấy. Lý do đến tận hôm nay mới ba mặt một lời như này, không phải là vì tôi muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, mà là vì tôi cảm thấy, bản thân dùng cái cách ngầm từ chối chẳng hề có một chút tác dụng nào. Ngược lại, còn khiến cho người ngoài nhận diện mọi chuyện đi theo hướng sai lệch, khiến cho mọi người nghĩ là chúng tôi đang vờn nhau, đặc biệt là tự mình đẩy mình đi vào vũng lầy.

Sau khi tôi dứt lời, vốn cứ tưởng rằng lời nói thẳng thừng này của mình sẽ làʍ t̠ìиɦ trở nên tức tối mà bỏ đi, nhưng điều tôi làm tôi bất ngờ đó là, thái độ của cậu ta vẫn điềm nhiên nhữ cũ. Hai tay nhàn nhã xỏ vào túi quần, đầu cúi xuống nhìn tôi, nụ cười trên môi càng kéo thêm đậm, trong nháy mắt đẩy bầu không khí lên mức ngột ngạt vô cùng.

– Vậy cô nói đi. Tôi rất sẵn lòng muốn nghe.

– Cậu đừng chơi trò kéo dài với tôi. Quay phim Tình, chúng ta cùng nhau làm việc bao nhiêu năm, tôi là con người như thế nào, tính cách cùng cuộc sống ra sao, cậu cũng biết rõ rồi. Chưa bàn đến việc nếu tôi với cậu đi đến quan hệ gia đình cậu có chấp nhận hay không, chỉ bàn đến việc cậu nhỏ tuổi hơn tôi là tôi đã không chấp nhận được rồi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng từ, đáy mắt lúc này chẳng cần nhìn cũng biết nó mang theo sự kiên quyết như thế nào. Có điều người trước mặt lại chẳng thèm quan tâm.

– Vấn đề tuổi tác, tôi công nhận mình nhỏ hơn cô hai tuổi. Nhưng về những vấn đề khác, tôi cam đoan mình có kinh nghiệm hơn cô nhiều. Chuyện tình cảm là chuyện khó nói, vốn dĩ tôi chưa muốn công khai với cô vào lúc này, nhưng nếu cô biết rồi, thì chúng ta cũng nên bàn thôi.

– Bàn, tôi với cậu có cái gì cần bàn à. Cậu đang đi xa vấn đề rồi đấy.

– Nhiều lắm. Chỉ cần cô gật đầu, chúng ta có thể ngồi với nhau cả ngày để bàn cũng không hết chuyện đâu.

Lời nói kia vừa dứt, bản thân tôi còn chưa kịp đáp lại thì phía sau, cánh cửa đột nhiên lại bị người ở bên ngoài đẩy ra.

Tôi xoay người nhìn thẳng về phía cửa, đầu tiên là nhìn thấy một thân quần áo chỉnh tề được sơ vin gọn gàng, đường cong lồi lõm đều hiện rõ qua từng động tác di chuyển. Tiếp đến là cánh tay và cái cổ trắng ngần, sau đó là khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ. Có điều sắc mặt của người đó lúc này vừa mang theo một chút tái nhợt, vừa mang theo một chút lạnh, biểu cảm lộn xộn, đoán chừng là bị kích động quá lớn.

– Cô đến đúng lúc lắm. Tôi đang định đi tìm cô đây.

Im lặng một lúc vẫn không thấy Loan lên tiếng, tôi chỉ còn nước cất giọng phá tan đi bầu không khí ngột ngạt im, khóe miệng như có như không nâng lên một nụ cười trào phúng đầy giả tạo mà bản thân đã đeo nó suốt gần mười năm.

– Về việc bài viết phỏng vấn người dân, tôi giúp cô lên giàn ý. Dù sao ngày mai cũng trở về thành phố A rồi, tôi sợ mình cô làm không kịp, lão Hồ sẽ lại mắng cô đấy.

Loan là một cô gái khá thông minh, cô ấy đương nhiên biết tôi đang muốn ám chỉ điều gì, nên rất thức thời phối hợp.

– Được, tôi lên tìm chị cũng vì chuyện đó đây… ( Quay sang Tình, Loan khẽ liếʍ môi, ánh mắt mang theo một vẻ si mê lộ rõ )… Quay phim Tình, trưởng thôn muốn gặp anh đó. Anh đừng để ông ấy đợi lâu.

Có thêm sự xuất hiện của người thứ ba, đã vậy người đó còn là người thích mình, Tình đương nhiên chẳng thể nào mặt dày ở lại hay nói những nói mập mờ với tôi được nữa. Cậu ta khẽ gật đầu, bước chân sải nhanh đi ra bên ngoài, trước khi đi cũng chỉ để lại một câu.

– Các cô làm việc của mình đi, tôi không làm phiền nữa.

Tôi nhìn bát cháo vẫn bốc khói không nói gì, đợi cho cánh cửa vang lên tiếng tạch, Loan mới nói một câu không đầu không đuôi.

– Tôi thấy anh ấy thật sự không có ý đùa cợt với chị đâu.

– Đó là việc của cậu ta. Cô lại máy tính ra đây, chúng ta cùng làm việc. Tất nhiên nếu cô muốn cùng tôi nói chuyện về cái vấn đề yêu hay không yêu với quay phim Tình, thì tôi cũng không ngại lảm nhảm đâu.

Nói xong với Loan câu đó, tôi cười một cái.

Buổi đêm hôm qua, tôi đã nói hết tâm tư cùng với suy nghĩ của mình rồi, cô ấy hiểu hay không hiểu, tôi cũng chẳng muốn biết, cũng chẳng muốn quan tâm. Cái tôi quan tâm bây giờ là công việc có thể hoàn tất ổn thỏa, như vậy sau khi trở về thành phố A, tôi còn có thời gian dưỡng bệnh và đưa Khánh đi tái khám.

– Được.

Loan thất thần một lúc, sau đó cô ấy xoay người lấy máy tính mở lên, cùng với tôi ngồi tập trung chỉnh sửa cũng như viết bài. Nói chung, cả hai cũng đều lớn cả rồi, cái chuyện tình cảm rắc rối gì đó đều là chuyện riêng tư, dù có gắt gao đến đâu cũng không được phép ảnh hưởng đến việc công của cả đoàn.

Có điều, hình như trong câu chuyện này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thì người chịu khổ nhất lại là Loan thì phải. Bởi vì tuy khuôn mặt đã được trang điểm một lớp nhẹ, nhưng khi ngồi gần, tôi vẫn có thể nhìn thấy được vùng thâm quầng lẫn vẻ mệt mỏi khó có thể chê dấu. Có lẽ, tối hôm qua, người trước mặt tôi đây đã mất ngủ cả đêm thì phải.

– Chị Quỳnh, em trai chị đã ổn chưa thế.

Đột nhiên Loan mở miệng cất giọng hỏi, ngữ điệu cô ấy vô cùng bình thường, nhưng lại chẳng khác gì việc ai đó cầm một cây gật sắt đập vào lục phủ ngũ tạng của tôi vậy, mắt với mũi đồng thời đều cay cay, cổ họng không dưng mà nghẹn mất một khắc.

– Không sao đâu.

Nói ra mới biết giọng nói của mình run rẩy, tôi chớp chớp mắt, ngước nhìn trần nhà được lợp một lớp nhựa để tránh cho những giọt lệ từ khóe mi tràn xuống. Với mọi chuyện, tôi đều mạnh mẽ là như thế, nhưng với em trai, tôi có cố gắng bao nhiêu cũng không đủ lạnh lùng. Mỗi lần nhìn em, nhìn sự khờ khạo của em, nhìn em phát bệnh, tim tôi rất đau. Đau gấp trăm nghìn lần so với ngày bố mẹ lần lượt rời bỏ chúng tôi, gấp vạn lần những lúc tôi bị người khác chơi xấu trong công việc.

Sau khi tôi nói xong, Loan yên lặng một lúc, cô ấy nhìn vào màn hình sáng mờ trên chiếc laptop, rồi lại nhìn sang tôi với ánh mắt đầy đồng cảm, như đang suy nghĩ điều gì đấy, tận một lúc mới nói.

– Bố mẹ tôi có quen mới trưởng đoàn của đoàn công ích tập trung vào những người bị bệnh Down và người có chứng tự bế. Nghe nói sang tháng hoạt động sẽ bắt đầu, nếu chị không ngại, tôi sẽ nói với bố mẹ một tiếng nhờ họ xin cho em trai chị một xuất.

Tôi ngẩn người, môi dưới vô thức cắn lại đến mức muốn bật máu, sửng sốt hồi lâu. Từ trước đến nay, tôi luôn giữ khoảng cách không xa không gần với đồng nghiệp ở cơ quan, cho dù có là tổng biên tập Hồ, tôi cũng sẽ dùng cách nói chuyện lịch sự lạnh nhạt. Vậy mà thật không ngờ, trải qua những chuyện rùm beng như vừa nãy, thêm thái độ cư xử không mấy hòa nhã của tôi, Loan không những không gây hấn mà còn ngỏ ý muốn giúp, nhất thời khiến cho tôi không biết phải nên làm như thế nào.

– Chị sao thế?

Thấy tôi im lặng, Loan lại lên tiếng hỏi lại, thành công kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ miên man hỗn độn. Tôi đưa mắt nhìn cô ấy, nụ cười cùng với lời nói cảm ơn mang theo đầy sự gượng gạo.

– Cảm ơn cô. Ngày mai về thành phố A, nếu cô không bận, tôi mời cô một bữa.

Loan xua tay :” Không cần đâu. Tôi với chị là đồng nghiệp, giúp nhau chỉ là chuyện thường tình, có gì nặng nề đâu mà phải khách sáo. Coi như đây là hậu tạ tôi trả cho chị trong những lần chị giúp tôi đi.”

Sau khi Loan dứt lời, tôi biết mình có nói thêm cũng không giải quyết được gì nên bèn gật đầu, quyết định né tránh để mọi chuyện không thêm rắc rối, vẫy vẫy tay với cô ấy một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu cùng nhau lên giàn ý cho bài viết.

Thời gian trôi đi rất nhanh, đến giờ ăn cơm, mọi thứ mới chỉ hoàn thành được có 1/3, Loan vươn vai đầy mệt mỏi, cô ấy than lớn.

– Đúng là làm một mình thì sẽ không thể nào xong việc được mà. Phạm Vũ Quỳnh, nếu không có chị chắc tôi phải nhai hết ngày nọ qua ngày kia mất.

Tôi nâng mí mắt nhìn cô ấy, môi nhếch lên một con cong nhẹ :” Cùng nhau xuống nhà ăn đi. Ở cả ngày trong phòng lại khiến cho người dân nghĩ tôi với cô là người khó gần.”

Nghe tôi nói vậy, Loan cũng không có từ chối lời đề nghị, cô ấy gấp máy tính, thu dọn qua loa đồ đạc trên bàn xong xuôi mới cùng tôi rời xuống nhà chính của ủy ban thôn. Lúc này tất cả mọi người dân đều đã được sơ tán về nhà gần hết, cho nên bầu không khí có thể nói là khá thoải mái, ít nhất sự ngột ngạt với mùi thuốc lá nồng nặc đã không còn.

Phía bàn ăn dành cho đoàn người chúng tôi được đặt ở một góc khô ráo, thức ăn tuy không được chế biến cầu kì nhưng cũng đầy đủ bốn món, tất cả đều hợp khẩu vị. Ngồi cùng có bác trưởng thôn và bí thư, họ đang hướng Tình nói chuyện rôm rả đều gì đó, mắt nhìn thấy tôi và Loan thì vội vàng cười đầy sởi lởi, kéo ghế cho tôi.

– Cán bộ đến rồi. Cơm canh đạm bạc, mong cô đừng chê trách.

Tôi nhìn vẻ mặt già nua đen xạm cùng với bộ quần áo cũ mèm còn dính một ít đất nơi gấu quần của trưởng thôn, khẽ lắc đầu thật nhẹ, đáp lại.

– Bác không cần phải khách sáo như thế đâu. Cứ coi tôi cùng bình thường như tất cả mọi người là được, như vậy tôi mới cảm thấy tự nhiên và thoải mái hơn. Còn nữa, đừng gọi tôi là cán bộ này cán bộ kia, bác gọi tôi là Quỳnh là được rồi.

– Được, được… Cán bộ, à không, phóng viên Quỳnh nói như thế nào thì sẽ là như thế đó, chúng tôi sẽ thay đổi.

Câu trước câu sau trưởng thôn vẫn cung kính với mình như vậy, tôi cảm thấy bản thân có một chút không quen, nhưng vì chẳng muốn bữa cơm kéo dài lâu thêm nên cũng chỉ gật đầu với họ một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Loan và bí thư của làng. Mọi người cùng nhau ăn uống và nói chuyện, đa số đều về những thiệt hại mà trận lũ quét vừa rồi xảy ra, đặc biệt là cây cầu bắc ngang qua sông đã được các thanh niên trai tráng trong làng hoàn thiện vào sáng nay.

Nghe đến đó, tâm trí tôi chợt lóe lên hình ảnh đầy giản dị chất phác của A Lâm, chẳng biết hôm qua rời đi anh ở đâu và đi đâu, nên bản thân không kiềm chế được mà hướng trưởng thôn hỏi.

– Bác nói cây cầu đã làm xong rồi, vậy người đàn ông đưa tôi về hôm qua cũng làm ở đó sao?

Trưởng thôn hơi nhíu mày khoảng chừng vài giây như là đang cố nhớ lại mọi chuyện, một lúc sau ông ấy reo lên.

– Cô nói đến cậu Lâm đúng không? Cậu ấy hôm nay có làm, bây giờ vẫn còn ở ngoài đó.

Đây là lần đầu tiên tôi hỏi về một ngời đàn ông, cho nên sau khi nghe xong Tình với Loan đều đồng loạt quay người nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, kiểu như không nghĩ rằng tôi lại có thể từ miệng mà hỏi về người khác. Trước tình hình ấy, tôi cũng chẳng quan tâm họ nghĩ điều gì, chỉ nói qua loa một hai câu, vừa như một lời giải thích thắc mắc cho tất cả.

– Tôi muốn phỏng vấn anh ta nên cần biết nhiều thông tin hơn nữa.

Trưởng thôn thở dài, ông ấy cắn một miếng độc sốt cà chua, nhai nhai nuốt nuốt, sau đấy mới trần tình tất cả.

– Cậu đó là người làng của chúng tôi, gần đây mới trở về thăm quê thì gặp phải trận sạt lở này, nên quyết định ở lại giúp mọi người. Chứ từ khi gia đình cậu ấy bị lũ với đất đá chôn vùi, cậu ấy bỏ đi tha hương kiếm sống trên thành phố, không có trở lại.

Những chuyện sống chết trên đời này đều có quy luật, thêm nữa nghe kể lại từ những người xa lạ tôi vốn không có cảm giác gì nhiều. Nhưng chẳng hiểu sao, chăm chú nghe trưởng thôn kể về A Lâm, tôi lại thấy tò mò về anh, thấy một chút thương cảm anh, đặc biệt là muốn hiểu rõ hơn nữa về anh, xem rốt cuộc anh là người như thế nào.

– Anh ấy là một người dũng cảm…

Tôi khẽ mấp máy để lại một câu, bác trưởng thôn nghe xong thì càng thêm thở dài, đôi tay run run buông chiếc đũa xuống dưới mâm, hồi tưởng kể lại.

– Đáng thương lắm cô ạ. Nhà cậu ấy có bốn người, vốn dĩ rất hạnh phúc. Nhưng mà trận lũ quét hơn mười năm trước đã khiến cho bố mẹ cậu ấy bị chôn vùi trong lớp bùn sâu, xác không tìm thấy. Còn đứa em gái 15 tuổi thì bị đá đè nên phải cưa hết cả hai chân. Khi ấy A Lâm là chàng thanh niên 18-19 tuổi, lại chuẩn bị nhập đại học, không ngờ…. cuối cùng đều vỡ nát hết cả.

– Vậy… anh ấy có đi học không ạ? Em gái anh ấy bây giờ thế nào?

Thật ra tôi biết câu hỏi này của mình là một câu hỏi vừa buồn cười lẫn thừa thãi, bởi vì trước đó Lâm đã nói với tôi rồi. Nhưng tôi chẳng thể nào giải thích nổi, bản thân mình lại hi vọng có một đường sáng rẽ ngang cho người đàn ông đó.

“ Không có”. Bác trưởng thôn lắc đầu :” Cậu ấy chịu tang bố mẹ qua ba ngày, sau đó không một lời từ biệt rời khỏi Mường Nhé đi lên thành phố. Ban đầu, chúng tôi còn tưởng cậu ấy đi học, nhưng mà sau này có mấy người ở đây đi làm công nhân trên đó, họ về kể rằng A Lâm lên đấy làm điện nước thuê cho người ta, kiếm tiền chữa bệnh cho em. Nhưng mà số trời đã quyết, em gái cậu ấy cầm cự cũng chỉ được vài năm sống bằng ống thở, ba năm trước cũng đã buông xuôi rồi. Haizz, số phận cậu ấy đúng là bấp bênh, cú sốc lớn như vậy, vào tôi tôi cũng không thể vượt qua được, nói gì đến người khác cơ chứ.”

Nghe xong câu chuyện mà trưởng thôn kể về A Lâm, cảm giác duy nhất tôi cảm nhận được lúc này chính chua xót xen lẫn đau đớn. Chẳng phải là vì mối quan hệ mập mờ hay phát sinh tình ý, mà là đồng cảm vì cùng chung cảnh ngộ.

Chúng tôi đều giống nhau, đều phải vật lộn với cuộc sống bộn bề và vất vả, nhưng có lẽ tôi còn may mắn hơn người đàn ông đó, vì tôi được ăn học đàng hoàng, tôi đã thi được công chức. Còn A Lâm, vì em gái, chấp nhận gạt bỏ đi ước mơ tương lai trở thành một người thành công, lăn lộn là thuê làm mướn, cuối cùng kết cục vẫn là đau lòng đến tâm can phế liệt.

Bầu không khí vì câu chuyện mà trở nên nặng nề, mọi người còn chưa biết nên nói như thế nào thì đột nhiên ngoài cửa lúc này lại xuất hiện bóng dáng A Lâm với bước chân trần ổn đi vào.

Dáng người anh rất cao, trong nháy mắt khiến cho tôi liên tưởng đến một cay bạch dương cao ngạo đâm rễ sinh sống giữa sa mạc hoang vắng đầy nắng và cát.

Không thu hút, không đáng giá, nhưng lại cắm rễ bền bỉ…. Chưa lúc nào ngục gã.

---------