Yêu Nhầm Người Mẹ Yêu

Chương 36

Ngoại truyện 4
NGOẠI TRUYỆN 4

Tôi đưa đôi mắt cay xè ầng ậc nước ngẩng lên nhìn anh, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đây mà tim đau thắt lại, chẳng thể nào mạnh mẽ nổi nữa lao nhanh vào l*иg ngực to lớn ấy mà bật khóc. Trong đầu tôi lúc này chẳng còn tỉnh táo mà nghĩ tới những điều bản thân không được phép trước đó, chẳng còn tỉnh táo để mà nhớ tới lời bố dặn, chẳng còn tỉnh táo để nhận ra người trước mặt này cũng là người mẹ tôi yêu nữa. Tôi chỉ biết tôi của lúc này, muốn được ở bên anh, muốn được cùng anh trầm luân chẳng suy nghĩ vướng bận điều gì hết.

Tôi ghen, tôi hờn dỗi cáu gắt vì anh cười nói với người con gái khác chẳng phải tôi, ghen vì anh với cô ta quá xứng đến khuyết điểm chẳng thể tìm được. Lúc này tôi thật sự chỉ muốn hỏi anh người kia là ai, có mối quan hệ gì với anh mà anh lại có thể vô tư không cảnh giác như vậy, là ai mà khiến một người bình tĩnh như anh cũng phải nở nụ cười dịu dàng. Tôi muốn hỏi anh rốt cuộc anh cũng thích cô gái kia phải không, hỏi anh hết yêu tôi rồi đúng không, nhưng lại không làm được. Tôi không làm được, không thể nào mở miệng nổi, nên vòng tay ôm lấy anh chỉ biết siết chặt, thậm chí cào cào cấu để xả giận.

Trước những hành động ” trẻ con , bướng bỉnh ” ấy của tôi, anh không những không kêu đau, không nhăn mày khó chịu mà còn bật cười thật nhẹ, cưng nịnh.

– Phát tiết như thế đủ chưa, giận dỗi anh cái gì à…

Tôi ra sức lắc đầu, mặt liên tục dụi vào trong l*иg ngực của mặc cho nước mắt nước mũi tèm lèm đầy ra chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền, một lúc sau mới lạu bạu.

– Anh cười với chị kia..

Anh nheo mắt, nói :” Cô ấy chỉ là đồng nghiệp, bọn tôi tới đây gặp đối tác, không có chuyện gì hết”

Anh hơi đẩy người tôi nhích ra khỏi mình, những ngón tay sạch sẽ đưa lên quẹt sạch những giọt nước mắt trên má tôi, buồn bã nói tiếp.

– Hai tháng nay anh phải đi có việc, muốn gọi điện thoại cho em nhưng lại không có số, lên mạng thì không lại thấy nick em sáng, nhiều lúc nhớ quá còn bỏ việc chạy ra sân bay, nhưng rồi nghĩ lại em với tôi..( nói đến đây, anh bỗng dưng ngừng lại, lảng sang chủ đề khác )…Em hôm nay thi cử thế nào, làm bài tốt chứ?

Tôi lặng lẽ gật đầu, sụt sịt đáp trả.

– Em cũng bình thường, không tốt quá nhưng vẫn đủ điểm để lên lớp, đủ điểm để xếp loại học lực khá.

Anh nghe tôi nói vậy cũng chỉ ừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, bụng ngón tay đặt lên môi tôi miết nhẹ, giọng nói rất trầm, đầu hơi cúi xuống áp trán mình vào chán tôi, âm tiết chậm rãi phả ra bên tai.

– Ừ, vậy là nghỉ hè rồi đúng không?

– Vâng, trước mắt được nghỉ hết tháng này, tháng sau em phải đi học ôn rồi tiếp tục chương trình lớp 12 rồi, áp lực học sẽ gò bó hơn.

Tôi vừa trả lời anh xong, đôi môi ngay lập tức bị anh gắt gao chiếm lấy lần nữa, lần này anh không còn dùng lực như lần trước mà mơn trớn dịu dàng, từng chút từng chút đưa lưỡi khám phá khoang miệng tôi, từng chút từng chút dẫn dắt tôi đi tìm khoái lạc.

Hai thân thể mướt mát mồ hôi của tôi với anh dán chặt vào nhau, trái tim trong l*иg ngực đập từng nhịp mạnh mẽ, cơ thể tôi khẽ lay động theo từng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầy dồn dập của người trước mặt, hơi thở theo đó cũng dần trở nên gấp gáp. Trong bụng bắt đầu trở nên xuất hiện phản ứng, những cơn ngứa ngáy thi nhau đánh úp tới khiến đôi chân tôi mềm nhũn, cả người lúc này phải nhờ vào cái ôm của anh mới không bị ngã khụy.

Trước những hành động điên cuồng của anh, đầu óc tôi cũng trở nên mụ mị để mặc anh dẫn dắt, để mặc anh làm càn kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong người, trầm luân trong kɧoáı ©ảʍ đó, miệng không khỏi phát ra những tiếng rêи ɾỉ dụ hoặc. Đưa bàn tay mình lên cởi từng nút cúc áo sơ mi của anh, len vào sờ lên từng cơ bụng săn chắc không chút mỡ thừa của anh, tôi mấp máy.

– Chú….Cháu…nhớ chú lắm…cháu xin lỗi…Cháu xin lỗi..

Lời vừa nói xong, tôi cảm nhận được toàn thân anh trở lên cứng đờ mất mấy giây, sau đó lại run lên theo từng nơi tôi miết qua, giọng khản đặc.

– Tôi cũng nhớ….cũng rất sợ…sợ em thật sự không cần tôi nữa.

Tôi ra sức đầu, cổ họng nghẹn ứ muốn lên tiếng nhưng lại không thể. Tôi chỉ biết ra sức ôm làm càn trên da thịt anh, ra sức nhướn người cắn lên yết hầu trượt lên trượt xuống đầy mê người ấy mà ham muốn. Sự mời gọi của tôi lúc này làm anh chẳng còn kiêng dè hay sợ tôi tức giận gì nữa, cả người bị anh đẩy mạnh áp sát lưng vào tường, bờ mông căng tròn cũng bị hai tay anh ôm chặt, xoa bóp nhào nặn đến chẳng còn hình dáng. Cơn cuồng say ập đến, chúng tôi mê đắm trong cánh môi đầu lưỡi, thân thể dính chặt, bụng dưới của tôi có thể cảm nhận rất rõ nơi đó của anh cứng như thép, dường như chỉ muốn bật ra khỏi lớp vải vướng víu kia.

Khi tay của anh phủ lên bờ ngực đẫy đà của tôi bóp mạnh, trong phút chốc lí trí tôi bị cơn đau làm cho thức tỉnh, từng hình ảnh mẹ tôi nói mẹ yêu anh, mẹ muốn lấy anh, mẹ khóc lóc tức giận khi biết tôi cùng anh yêu nhau bỗng dưng ùa về khiến tôi sợ hãi và cảm thấy tội lỗi. Dùng hết sức thoát khỏi vòng tay ôm chặt của anh, đôi môi tôi run rẩy cất tiếng.

– Cháu…cháu phải về đây…chú…chuyện này..

Nói rồi tôi quay người chạy thật nhanh khỏi nơi đó, mồ hôi trên trán cũng vì sự lo lắng của tôi mà lấm tấm càng lúc càng nhiều. Ra khỏi tòa nhà cao lớn ấy, nhìn thấy Việt đang thấy thỏm lo lắng đứng ngồi không yên, tôi bật khóc nức nở. Khóc vì tôi nhận ra tôi cuối cùng vẫn chẳng thể nào là chính mình khi đứng trước mặt anh, chẳng thể nào gạt bỏ hết được những phiền muộn ấy mà cùng anh chìm mình vào để cảm nhận. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi những lời nói đau lòng của mẹ, tôi vẫn không thể nào tỏ ra như không biết điều gì, tôi cuối cùng vẫn luôn thất bại như thế. Trong đầu tôi lúc nào chỉ cũng tồn tại duy nhất một suy nghĩ, tôi với anh có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ bên nhau được, sẽ mãi chẳng bao giờ được.

Ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đã tắt nắng, tôi cố ngăn lại nước mắt đọng trên khóe mi không để chúng tràn xuống thêm nữa, chớp chớp mấy lần để cho mí mắt khỏi cay, phải mất vài phút mới có thể ổn định được cảm xúc. Đúng lúc đôi chân tôi định bước xuống bậc chạy về phía Việt thì phía sau liền vang lên giọng nói gấp gáp của một người con gái khiến tôi bất giác quay người lại nhìn, và phải chứng kiến một màn khiến trái tim đã đau càng thêm tan nát.

– Dương, anh đi đâu mà lâu vậy, làm em chờ suốt từ bấy tới giờ.

Cô gái lên tiếng ấy chẳng phải ai khác mà chính là đồng nghiệp của anh, cái người khiến tôi ghen tị đến khó chịu. Nhìn chị ấy chẳng ngần ngại giữa chốn đông người mà chạy tới thân mật khoác lấy cánh tay anh, ánh mắt nhìn anh đều là lo lắng bội phần, đều là lo lắng sợ hãi, mà anh thì không có tránh né hay gì hết, tôi chỉ biết nở nụ cười chua chát. Mới cách đây có mấy phút, anh vẫn còn nói yêu tôi, vẫn còn mất kiểm soát mà muốn tôi ngay tại đó, vậy mà bây giờ thì sao…Bây giờ anh xuất hiện bên cạnh cô gái khác với bộ dạng chỉnh chu nghiêm túc như chuyện hồi nãy chưa hề có, anh của bây giờ, chẳng hiểu sao khiến tôi hoang mang nhận ra rằng, con người của anh phải chăng có rất nhiều góc tối mà tôi không nhận ra. Có phải thật sự như Hoàng nói, anh chỉ coi tôi như một đoạn đường ngắn để dừng chân lại, vì tôi chỉ là một con nhóc mới lớn, vì tôi khiến anh có cảm nhận lại được tuổi trẻ cuồng nhiệt, có phải thật sự như thế không? Tôi không biết, tôi không trả lời được, không trả lời được.

Tôi cứ như một con ngốc đứng đó giữa biển người xa lạ nhìn hai người bọn họ tình tứ, đôi chân chẳng thể nào nhúc nhích nổi. Tôi muốn chạy ngay khỏi đây, chạy trốn để khỏi phải nhìn thấy hai con người đó, nhưng không được.

Đúng lúc tôi cảm thấy bản thân gần như muốn gục ngã thì cả người được Việt ôm lấy dìu đi ra bên ngoài, giọng anh cất lên lo lắng.

– Vũ….anh đưa em về nhé, đi về thôi.

Tôi không trả lời Việt, để mặc anh dẫn mình đi ra xe, đôi mắt trống rỗng vô hồn chẳng nhìn cố đình một không gian nào hết. Bước vào trong xe, tôi cố gạt bỏ đi những hình ảnh ấy để bản thân khỏi phải suy nghĩ, cố mỉm cười đáp trả Việt trước những sự quan tâm của anh, nghẹn giọng đáp trả.

– Cảm ơn anh…em…em không sao đâu anh ạ…anh đưa em về nhà nhé.

Việt gật đầu, nhướn người cài dây đai an toàn cho tôi, đôi mắt nhìn chằm chằm tôi ở khoảng cách gần khiến tôi trở nên luống cuống, hơi thở ngưng trệ chỉ biết bất động như một bức tượng. Cách nhau một khoảng có vài phân ngắn ngủi, tôi có thể ngửi được mùi nước hoa anh dùng thơm rất nhẹ, có thể nhìn thấy được da mặt anh chẳng có lấy một nốt sạm nhỏ, mọi thứ so với người kia hoàn hảo đến một chín một mười.

Tôi đưa mắt nhìn anh, nhìn ngón tay thon dài của anh miết nhẹ lên đôi môi vẫn còn nhức nhối của mình, cổ họng nghẹn lại không nói được từ nào. Hơi nghiêng đầu sang hướng khác né tránh để khỏi phải khó xử, khuôn mặt tôi bỗng dưng bị Việt kéo lại, sau đó rất nhanh nụ hôn của anh liền rơi xuống.

Trước hành động thái quá này của Việt, tôi chưa kịp định thần người để phản kháng lại thì đúng lúc này, cánh cửa xe bên ngoài bị người khác đập mạnh liên tục khiến tôi hoảng hồn sợ hãi, theo sau đó là tiếng gọi thúc dục trong giận dữ.

– Vũ…vũ..em ra đây cho anh.

Tôi nhìn ra bên ngoài, thấy anh khuôn mặt hằm hằm giận dữ liên tục gõ cửa xe thì sợ hãi, ngước lên thấy Việt vẫn bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra, tâm bỗng dưng tức giận gắt nhẹ.

– Anh….xích ra chút đi..

– Em sợ à….( Việt khản giọng lên tiếng, anh vẫn bỏ mặc ngoài tai những tiếng gõ cửa cùng quát lớn của người kia ở bên ngoài, đôi mắt nhìn tôi đã xuất hiện những đốm lửa nhỏ )… Em sợ anh ta hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và em, chứng tỏ em vẫn còn yêu ông chú kia không ít nhỉ.

Tôi mím môi không lên tiếng đáp lại câu hỏi của Việt, cũng không dám đưa mắt nhìn ra bên ngoài xem anh còn làm loạn hay không, bởi vì tôi của lúc này bị những lời nói kia của Việt làm cho ngẩn người. Tôi không dám phản bác lại, vì những lời anh nói quá đúng, tôi không những không quên được ” chú” ,mà tôi vẫn còn yêu ” chú ” rất là nhiều. Nhưng như vậy thì đã sao, tôi yêu vẫn yêu, không đến được với nhau vẫn là không đến được đó thôi.

Việt thấy tôi im lặng như vậy cũng hơi nhích người trở về vị trí ghế ngồi của mình, đưa tay ấn chốt mở cửa xe, ánh mắt không nhìn vào tôi, cất giọng.

– Em xuống đi.

Tôi ngạc nhiên nhìn Việt, ngập ngừng :

– Việt….chuyện này…kệ chú ấy đi, mình về thôi.

– Em thật sự muốn về sao…( Việt đột ngột lên tiếng chất vấn tôi, nói một tràng thật dài )… Tôi hỏi em thật sự muốn về sao, hay chỉ là muốn trốn tránh…Nếu em thật sự muốn chấm dứt cùng ông ta, thì ba mặt một lời đi..Nói ông ta đừng đến làm phiền em nữa, nói ông ta em có người yêu rồi..Tất nhiên việc đóng giả bạn trai nếu em muốn nhờ, tôi cũng không ngần ngại.

Trước những câu nói đầy cứng rắn của Việt, tôi á khẩu không nói gì thêm được nữa, hết nhìn sang anh ta rồi nhìn anh vẫn đứng bên ngoài cách tôi một lớp kính với khuôn mặt đau khổ, trái tim trong phút chốc trở nên mềm yếu, mở cửa đi xuống. Giây phút tôi xoay người lại nhìn Việt, chỉ thấy anh nở nụ cười thật nhạt, nụ cười có lẽ là chế giễu bản thân mình vừa làm một việc điên rồ, sau đó không nói không rằng nổ máy lao vυ't đi, để lại đằng sau là lớp khói bụi mờ mịt.

---------