Ngoại truyện 5
NGOẠI TRUYỆN 5Việt đi rồi, anh cũng tức giận mà kéo mạnh tôi đi về phía xe của mình, mặc kệ chị đồng nghiệp kia đứng thần người đó thắc mắc vì không hiểu chuyện gì, chỉ buông lại mấy lời nhàn nhạt.
– Linh tự bắt taxi về nhé, tôi hiện tại có việc cần giải quyết rồi nên không thể đưa cô về được, cô thông cảm.
Người con gái tên Linh thấy anh buông lời tuyệt tình như vậy đáy mắt hiện lên rất nhiều tia hụt hẫng, chỉ có điều mấy giây sau rất nhanh liền che đi, miệng cố nở nụ cười thật tươi nhưng thật chất ra lại là gượng gạo, nhỏ nhẹ đáp trả.
– Vâng, sếp có việc thì cứ về trước đi, em tự kiếm xe về được rồi.
Nghe được câu trả lời của Linh, anh cũng chỉ ừ mỗi tiếng sau đó mở cửa nhét tôi vào trong xe của mình, cài dây đai an toàn cho tôi rồi cũng nhanh chóng lên xe nổ máy lao vυ't đi để mặc người kia trơ trọi đứng đó giữa quán đông nhộn nhịp.
Lái xe đi khỏi thành phố hướng ra con đường đi tới khu căn nhà nhỏ kiểu Pháp đợt trước đã từng đưa tôi đến nằm ở ngoại ô, anh vẫn không hề nói năng với tôi một câu gì suốt quãng đường dài di chuyển đó, thậm chí khuôn mặt còn hằm hằm giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ nào dám lên tiếng chen ngang ngay lúc này. Mặc dù tôi cũng rất muốn gào lên đòi anh thả mình xuống, nhưng lưỡng lự đi lưỡng lự lại tôi cũng chẳng dám mở mồm, chỉ biết câm nín đến khi chiếc xe dừng hẳn, mới dám thở ra một hơi trút bỏ sự nặng nề trong lòng, lí nhí cất giọng.
– Chú…chú đưa cháu đến đây làm gì….
Tôi vừa nói xong, cằm liền bị anh bóp chặt bắt đối diện với mặt mình, đôi lông mày nhíu lại không hài lòng gằn từng chữ.
– Vẫn còn dám gọi tôi là chú, gan em cũng lớn lắm nhỉ, nhanh như vậy đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi đúng không?
Tôi rơm rớm nước mắt đưa tay đẩy cánh tay anh xuống, môi mím lại tỏ rõ sự ương bướng không quan tâm tới những lời đe dọa ấy của anh, nghẹn giọng.
– Chú bỏ tay xuống đi…cháu….cháu đau đấy…
Trước những biểu hiện của tôi, lực đạo trên tay chú giảm hẳn đi, tuy vậy vẫn không có rời nó khỏi cằm tôi, vẫn nắm nhẹ lắc đầu.
– Thả em ra để em đi với tên bác sĩ kia chứ gì…( nói đến đây, anh đưa ngón tay trỏ miết mạnh lên đôi môi của tôi, tức giận làm đi làm lại rất nhiều lần đến khi chúng gần như muốn bật máu, đau dát đến khó chịu mới có dấu hiệu ngừng lại, rít lên phẫn nộ )…Chỗ này là của tôi, ai cho phép em dám để người khác chạm vào hả ?
Tôi ngước lên nhìn anh, nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của anh rồi chuyển sang huyệt thái dương đang giật mạnh mà lòng chùng xuống, chẳng biết nên nói gì tiếp theo. Tôi chưa bao giờ thấy anh giận dữ như lúc này, thậm chí khi anh biết chuyện tôi bị cưỡng bức vẫn không có tỏ ra nhiều như thế. Anh của bây giờ chẳng khác gì diêm vương đòi mạng người khác, dường như cố gắng lắm mới không đánh tôi một trận để xả giận.
Thấy tôi vẫn tỏ ra im lặng, anh càng tức giận hơn, gằn giọng.
– Từ trước tơi nay tôi quá nuông chiều em nên em cứ nghĩ rằng tôi hiền đúng không?
– Không phải…( tôi vội lắc đầu )
Anh hơi nhướn mi, cúi đầu cắn thật mạnh lên đôi môi sưng đỏ của tôi, xong rồi mới nói tiếp, cơn giận vẫn chưa nguôi đi tí nào.
– Tính tôi từ trước tới nay luôn nghiêm túc, rất ghét những câu sến súa rườm rà, nhưng không có nghĩa tôi không nói ra thì em cũng làm ngơ tỏ ra như không biết mà làm càn…( nói đến đây anh dừng lại một lúc, môi mím lại thành một đường, vài phút sau mới ngập ngừng cắn răng nói tiếp )…Từ ngày mai, đừng để người đàn ông nào khác đứng gần em quá, bởi vì như thế tôi rất khó chịu.
Tôi giật mình ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong phút chốc mở lớn như không tin vào đôi tai của mình, toàn thân cứ bất động ngồi im đó như một cái xác không hồn. Tôi không nghĩ rằng tâm tư anh lại vì tôi mà suy nghĩ nhiều như vậy, tôi không nghĩ rằng hóa ra anh lại chịu đựng những điều ấy. Bởi vì trong thâm tâm tôi cứ nghĩ rằng anh là một người lớn, một người đã bước qua cái tuổi trưởng thành sẽ không có cái hành động ghen tuông vớ vẩn như tôi, sẽ không hậm hực khi nhìn thấy Hoàng, Việt đi bên cạnh tôi. Nhưng tôi lầm thật rồi, người đàn ông trước mặt tôi đây, quá nhiều thứ tôi vẫn không thể nào biết được, là do anh che dấu quá kĩ hay do tôi quá kém cỏi mà không nhận ra đây.
Thở một hơi thật nặng nề, tôi lưỡng lự đáp trả anh.
– Nhưng…anh cũng gần …( biết mình lỡ miệng, tôi đành vội chuyển câu khác )…Thật ra Hoàng và Việt với cháu chỉ là bạn bè mà thôi, không có mối quan hệ vượt quá mối quan hệ đó, không hề cả.
– Thật không có không hửm…( anh càng cúi thấp xuống sát tôi hơn, hơi thở phả ra nóng rực khiến tôi ngứa ngáy muốn vặn vẹo nhưng lại không thể, đành bất lực chịu đựng ngồi đó để mặc anh làm càn )…Cái hôm tôi đưa em từ Quảng Bình về, em bỏ tôi lại một mình để đi về với thằng nhóc ấy, đã vậy lúc ra về còn ôm nhau quyến luyến không rời…Hôm nay em lại để cho tên bác sĩ kia hôn em. Vũ, em bảo tôi tức giận là đúng hay sai?
Sai, tôi muốn nói với anh là sai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chúng tôi bây giờ đâu còn là gì của nhau nữa, chúng tôi bây giờ cứ mập mờ chẳng ai biết thật ra cả hai đang đứng ở mối quan hệ gì, thì sao đủ can đảm để mà lên tiếng.
– Cháu….cháu không biết.
– Thật là không biết, vậy để tôi làm cho em biết nên trả lời như thế nào.
Nói xong anh đẩy mạnh cửa xe bước xuống, sau đó chưa đầy hai giây cánh cửa bên phía tôi cũng bật mở ra, toàn thân nhanh chóng bị anh ôm gọn vào lòng của mình đi thẳng vào trong nhà, tiến về bậc cầu thang dẫn lên căn phòng hôm trước. Trong đầu lúc này bỗng dưng hiểu rõ được ý nghĩ câu nói của vừa nãy của anh, trái tim tôi đập mạnh liên hồi, toàn thân bắt đầu dãy dụa, hét lớn phản kháng.
– Chú…chú thả cháu xuống đi, cháu….cháu không.
Tiếng nói của tôi ngay sau đó liền bị tiếng mở cửa rầm thật lớn át đi, cả người ngay sau đó bị anh đè hẳn xuống chiếc đệm êm ái màu trắng muốt, chiếc giường cách đây mấy tháng, chúng tôi đã cùng nhau trầm luân hòa mình vào nhau.
Một tay anh chống xuống đệm, tay còn lại luồn sau đỡ lấy phía gáy của tôi, nụ hôn cũng nhanh chóng rơi xuống không cho tôi một chút từ chối nào hết. Anh không giỏi trong chuyện giường chiếu, anh không có kinh nghiệm sành sỏi, mọi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên da thịt tôi đều là anh làm theo bản năng. Tay anh chạm vào nơi nào trên da thịt tôi, đều để lại cho tôi những cảm xúc tê dại đến khó chịu, lớp quần áo cũng bắt đầu khiến tôi và anh trở nên thấy vướng víu.
Anh cúi đầu hôn lên vành tai nhỏ nhắn của tôi, dùng hàm răng day nhẹ khiến toàn thân tôi đã mềm nhũn như nước lại càng thêm run rẩy, tiếng rêи ɾỉ không thể nào kiềm chế được mà phát ra khỏi cổ họng. Anh lúc này cũng đặt tôi nằm hẳn xuống đệm, bàn tay to lớn dời về phía trước nhẹ nhàng từng chút cởi nút áo ngoài tôi ra, sau đó đến khuy áo ngực, đến khi toàn bộ đôi bồng đào đẫy đã ấy được giải thoát mới rời đôi môi tôi, khản giọng.
– Vũ…tôi có thể không?
Nhìn thấy anh “ khổ sở “ như vậy, tôi bỗng dưng thấy đau lòng đến vỡ vụn, hai tay dứt khoát vòng lên ôm lấy cổ anh kéo xuống hôn lần nữa, cũng lúc ấy, khóe mắt tôi tràn ra những giọt lệ, tâm trí không ngừng xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ vì tôi là đứa bất hiếu, biết mẹ yêu anh mà vẫn không thể nào buông bỏ được.
Nụ hôn kéo dài được vài phút, anh rời khỏi môi tôi thở hổ hển, hơi chống tay nâng người lên, cúi đầu ngậm lấy hạt chân trâu nhỏ đang kiêu hãnh vươn mình cắи ʍút̼, bên kia cũng đưa tay lên nhào nặn đến chẳng còn hình dáng. Dừng lại ở ngực tôi chẳng quá lâu, anh lại đưa chiếc lưỡi hư hỏng của mình lướt trên da thịt tôi dịch xuống xuống vùng bụng phẳng lì, đảo nhẹ quanh chiếc rốn nhỏ nhỏ ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giọng nói lúc này cất lên khó chịu, đau đớn.
– Vũ….vũ….
Tôi lúc này cũng đã bị du͙© vọиɠ cùng với sự ham muốn lấn át và chiếm hữu, đầu vô thức gật mạnh, miệng lí nhí đáp trả.
– Vâng….
Nghe được giọng nói của tôi, anh lúc này liền dứt khoát ngồi dậy, nhanh chóng cởi bỏ hết những thứ còn xót lại trên người cả hai chúng tôi xuống, đôi mắt mà xanh lá nhìn chăm chăm vào vùng lông thiếu nữ sạch sẽ dưới bụng dưới tôi hiện lên những tia đỏ sọng, hai tay nắm lấy eo tôi cũng theo đó mà siết mạnh, cất giọng.
– Vũ, tôi năm nay đã 36 tuổi..( anh dừng lại rồi chậm rãi nói tiếp )…Đã qua cái tuổi bồng bột, chơi bời không có chính kiến và không biết chịu trách nhiệm về hậu quả mình gây ra. Nhưng hiện tại khác rồi, tôi muốn nói lại lần nữa cho em hiểu anh nghiêm túc với mối quan hệ của chúng ta, không hề có lấy một điểm giả dối…Tôi thật sự rất yêu em, rất muốn ở bên cạnh em.
Tôi nước mắt lưng tròng vừa sung sướиɠ vừa đau đớn đáp trả anh.
– Em biết, em biết mà.
Nhìn thấy tôi như thế, anh kích động nắm chặt lấy tay tôi kéo vào l*иg ngực của mình, hai thân thể không mảnh vải dính sát vào nhau không lấy một điểm hở, thẳng thắn đối diện nhau anh nói.
– Vũ, bất luận chuyện gì em cũng đừng đối xử lạnh nhạt với tôi giống như thời gian vừa rồi được không, tôi….tôi không chịu nổi.
Nói xong anh cúi đầu xuống cắn nhẹ xuống xương quai xanh của tôi, nụ hôn lần nữa rơi xuống mơn trớn khắp chiếc cổ trắng ngần, hít thở thật sâu nói trong run rẩy.
– Tôi không dám hứa có thể cho em cả đời dùng được hàng hiệu, không dám hứa có thể cho em được đi vòng quanh thế giới vui chơi bay nhảy, không dám hứa có thể cho em được đời sống sang hoa phú quý, nhưng tôi dám hứa anh sẽ làm tất cả khả năng của mình chỉ cần em vui, dám hứa với em tôi sẽ yêu em cả đời không hối hận.
LỜI TÁC GIẢ: ông này điêu vãi, ông mà không có tiền thì ai có đây =))
Nghe được những từ này của anh, tôi tự hỏi bản thân mình rằng một người lúc nào cũng nghiêm túc như anh sao lại có thể không ngượng ngùng mà nói ra những câu sến sẩm như vậy, động lực gì khiến anh có thể vứt bỏ lớp lạnh nhạt đó đi mà lấy lòng một đứa nhóc mới lớn như tôi. Nhưng cuối cùng tôi nhận ra rằng, chẳng có gì ngoại lệ hết cả, giữa chúng tôi chỉ tồn tại tình yêu, chỉ là tình yêu mà thôi. Tình yêu anh dành cho tôi quá nhiều, nhiều tới mức tôi có thể cảm nhận được đến tôi yêu anh cũng không bằng nữa.
Nghĩ đến điều ấy, tôi cười hạnh phúc trong nước mắt, không đáp trả anh mà chỉ dùng hành động, thoát khỏi vòng tay của anh lùi người lại về phía sau cúi đầu xuống, miệng hơi hé ra chuẩn xác ngậm lấy vật cứng rắn như thép đang ngẩng cao đầu ngạo nghễ, vụng về dùng lưỡi đảo quanh lớp da gân cuồn cuộn đầy mạnh mẽ, phải can đảm lắm mới không dám rời khỏi. Tôi học theo anh yêu là làm hết tất cả, yêu là không ngại ngần điều gì hết, yêu là bằng mọi cách muốn đem thứ tốt đẹp cùng với cảm giác hưng phấn đến cho nửa kia của mình.
Tôi hôn một lúc rồi chồm dậy ôm lấy cổ anh, tìm môi anh thì cả người lại bị anh đẩy nằm ngã xuống đệm, chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra hai chân đã bị anh tóm lấy tách rộng ra hai bên, hơi thở gấp gáp, thô sạn và nặng nề của anh phả vào nơi bí ẩn nhất của tôi khiến tôi rùng mình, hai tay nắm chặt lấy ga đệm đến nhăn nhúm. Đây không phải là lần đầu tiên anh làm với tôi, không phải lần đầu tiên anh đưa tôi tới kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, chỉ là tôi da mặt mỏng nên vẫn không quen thuộc mà thôi.
Nhìn thấy tôi có phản xạ cứng ngắc như vậy, anh rời đôi mắt lên nhìn tôi, trầm khàn lên tiếng.
– Vũ, đừng sợ, thả lỏng người ra đi….Chuyện này không có gì đáng sợ hết cả.
Nói xong anh dừng lại chờ hành động tiếp theo của tôi, thấy tôi toàn thân cũng đã thả lỏng thì hài lòng, nhẹ nhàng cúi xuống chạm đầu lưỡi vào nơi non mềm giữa hai đùi tôi đảo đi đảo lại, du ngoạn tứ phía khiến tôi chỉ biết cong người đón nhận từng kɧoáı ©ảʍ anh mang lại. Đầu óc tôi lúc này đã trở nên mụ mị, ngã gục đầu hàng trước những cao trào anh mang tới cho mình chẳng biết đây là thiên đường địa cửu hay mộng ảo, tôi chỉ biết đến khi vùng bụng co rút, một dòng dịch thủy rỉ ra chạm vào đôi môi tham lam đang chờ sẵn của anh, mới mệt mỏi ngã phịch xuống.
– Thích không…Vũ..
Rời khỏi nơi đó trườn người lên trên, anh ghé sát tai tôi mấp máy mấy từ đơn giản nhưng lại mang sát thương cực lớn, nhấm nháp vài cái không báo trước đem vật to lớn của mình đi vào trong tôi, đem chúng tôi hòa lại với nhau thành một, di chuyển eo lên xuống mỗi lúc một nhanh.
Mười ngón tay gắt gao ôm lấy tấm lưng trần đầy mồ hôi nhớp nháp của anh, tôi cố cắn răng để bản thân không phát ra tiếng rên kiều mĩ,hai chân trắng nõn dang rộng cặp chặt lấy eo không dư chút mỡ nào của anh,thân thể cũng theo nhịp luân động mà lên xuống.Trong không gian yên ắng không có lấy một tiếng động ấy, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bành bạch siết chặt phát ra từ nơi chúng tôi giao nhau, trước đó khuôn mặt đã hồng lựng vì hứng tình hiện tại càng không thể kiểm soát mà hồng hơn. Lúc này, tôi đang cùng với anh bỏ mặc phía sau không quan tâm tới tất cả mọi rào cản, mọi tai tiếng từ miệng người khác nữa…Chúng tôi bây giờ, chỉ có suy nghĩ duy nhất là đắm chìm cùng nhau trong đê mê nɧu͙© ɖu͙© đầy sung sướиɠ này.
Nắm chặt lấy đầu gối nơi hai chân tôi gập lại, anh bắt đầu tăng tốc nhanh hơn, ra vào mạnh mẽ quyết liệt hơn khiến tôi chới với, tóc tai mướt mát mồ hôi dính bết đầy trên khuôn mặt. Trước những lần cao trào anh mang tới, tôi chẳng thể kiểm soát được bản thân nữa mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, mười đầu ngón tay đặt đằng sau lưng anh cũng điên cuồng cào mạnh để lại rất nhiều vết xước.
– Chú…
Âm thanh phát ra mềm mại như nước khiến anh ở trong tôi càng thêm điên cuồng, mọi sự chiếm hữu đều trở nên mạnh mẽ, đáp trả tôi trong hơi thở dồn dập.
– Vũ…nói yêu tôi đi…nói đi..
Tôi ra sức thật đầu thật mạnh, miệng ú ớ nói ra những lời anh yêu cầu, đôi mắt đã trở nên dại đi nhuốm đầy du͙© vọиɠ, hét lên thật lớn khi đạt tới cao trào sung sướиɠ lần thứ 2 anh mang đến.
– Yêu…em yêu anh…yêu chú…mãi yêu chú.
Nghe tôi nói xong câu nói ấy, anh càng mạnh bạo hoang dại để lại dấu vết trên người tôi, rất lâu sau đó mới đổ gục xuống người tôi, phóng thích hết chất dịch yêu vào sâu trong tôi cùng những giọt mồ hôi chảy dọc từ xương quai xanh xuống bụng rồi vỡ tan ở đám lông rốn. Qua đi vài giây, anh thơm lên mái tóc rối xù bết mồ hôi của tôi, thở hổn hển nói.
– Tôi cũng yêu em…yêu em rất nhiều..
***** ***** *****
Ngủ một giấc chẳng biết là đã qua bao lâu, lúc tôi lờ mờ tỉnh giấc đã không còn nhìn thấy người bên cạnh đâu nữa, bên ngoài màn đêm đã phủ xuống bao trùm hết không gian vạn vật, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi sương đêm rõ rệt. Hơi nhướn người ngồi dậy cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên đầu giường lên xem, thấy đồng hồ chỉ 9 giờ tối, tôi giật mình hất mạnh tấm chăn sang một bên ngồi dậy mà quên mất việc mình vẫn còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải.
Khi đôi chân tôi chạm đất, thì đúng lúc này cánh cửa nhà tắm lại được mở ra, giữa làn khói ấm mờ mịt tôi lại nhìn thấy nam thần của tôi xuất hiện với chiếc khăn tắm to sụ quấn ngang hông che đi cái vật mê người kia, khuôn mặt không tự chủ mà lại đỏ ửng. Chằm chằm nhìn anh tiến lại phía mình ngồi xổm xuống với đôi mắt đỏ rực ham muốn, trong lòng tôi không ngừng phản đối kịch liệt. Mấy tiếng đồng hồ lăn đi ăn lại tôi như vậy vẫn chưa đủ, chưa thỏa mãn hay sao mà bây giờ vẫn để cái bộ mặt như thế này, cái bộ mặt “ thiếu ăn “ đáng ghét.
Tuy khó chịu vậy thôi nhưng tôi cũng không có dám nói ra miệng, chỉ bẽn lẽn lên tiếng.
– Anh….anh sao vậy, sao nhìn em nghiêm trọng vậy..
Tôi vừa nói xong, anh mím môi ngước lên nhìn tôi, hơi thở phả ra bắt đầu nặng nề, nhổm người dậy đưa tay len vào giữa hai chân tôi, giọng khản đặc dụ dỗ.
– Em có biết tôi đối với em chẳng biết thế nào cho đủ không….Nơi này khiến tôi.
Câu cuối cùng, anh ghé sát vào tôi nói nhỏ, lúc này tôi mới nhận ra bản thân mình chẳng hề có quần áo trên người, giật nảy người lùi lại á một tiếng thật lớn muốn trốn nhưng lại bị anh túm lấy eo giữ được, cười cười.
– Được rồi, không trêu em nữa, tôi đưa em đi tắm.
Nói rồi chẳng cần tôi đồng ý, anh liền bế xốc tôi lên đi về phía nhà tắm, hơi nóng bên trong lúc này cũng đã tản đi gần hết, trên chiếc gương rửa mặt cao tầm nửa người vẫn còn li ti bọt nước. Không gian không quá chật nhưng cũng không được gọi là quá rộng, chính vì vậy tôi với anh dù không cố tình nhưng đôi lúc vẫn cọ sát da thịt vào nhau.
Anh đưa tay mở vòi tắm hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước ở mức khá cao, chẳng mấy chốc, hơi nóng mịt mù lan tỏa khắp không gian nhỏ ấy.Tầng tầng sương trắng mờ ảo vây phủ xung quanh, chẳng khác gì cuộc sống nơi hư ảo, một lần nữa lại khiến cho trái tim tôi trở nên ngứa ngáy.
Liếc đầu lên nhìn vào tấm gương treo đối diện, tôi nhìn thấy thân thể tôi và anh đứng sát nhau đến chẳng còn kẽ hở, dán chặt như ẩn như hiện. Dưới ánh đèn led trắng sáng, thân thể chúng tôi lại lồ lộ quấn lấy nhau, lao vào nhau như hồi nãy vẫn còn chưa đủ thỏa mãn.
Thân hình vạm vỡ của anh phủ lấy tấm lưng nhỏ nhắn của tôi ép sát vào tường, cánh tay săn trắng vòng qua eo mò mẫn dưới bụng phẳng lì chẳng có lấy tí mỡ bụng nào, xoa nhẹ vào vòng rồi dứt khoát trượt xuống mân mê vùng u cốc ẩm ướt ép hai chân mở ra, ngón tay trỏ mân mê hạt ngọc nhỏ khiên toàn thân tôi gần như muốn khụy xuống, rêи ɾỉ van xin.
– Chú…đừng mà.
Trước sự van xin của tôi, anh vẫn không tỏ ra thương tiếc chút nào, giọng nói dõng dạc dụ hoặc…
– Thích không em…có thích không?
Giọng điệu này của anh, hành động lúc này của anh đầy ngã ngớn vô lại, vừa táo bạo ngang ngạnh lại vừa lộ ra đôi chút không đứng đắn, hoàn toàn chẳng dính dáng gì tới nét nghiêm túc cứng nhắc thường ngày, cũng không giống sự thẳng thắn khi đối xử với mọi người, càng không liên quan chút nào đến dáng vẻ lúc nằm sấp trên người tôi nói lời yêu thương khi nãy.
Trán tôi tì vào tường, chỉ cần hơi rũ mắt là có thể thấy ngay toàn cảnh bên dưới, cánh tay rắn chắc ngăm đen quấn chặt thân thể mảnh mai trắng muốt, bàn tay to rộng đó cơ hồ phủ kín bụng dưới của tôi, ngón tay thô ráp chuyển động liên tục giữa hai chân non mịn, kiểm soát toàn cục. Vân vê một hồi, anh đưa tay mình cầm lấy tay tôi đặt vào vật nam tính đã ngẩng cao đầu nóng rực như hòn than ấy, khàn giọng ra lệnh.
– Ngoan, nó không biết lối vào đâu…em chỉ nó đi.
Lúc này tôi hoàn toàn bị anh ép buộc, bị anh trêu đùa, khuôn mặt ngại ngùng lắc mạnh từ chối, van xin trong tiếng nấc chẳng biết là vì khóc hay vì sung sướиɠ chới với nữa.
– Không…em…em không biết làm…không biết.
Có lẽ anh cũng nghĩ tôi không làm được nên không có nói thêm gì nữa, đầu gối hơi khụy xuống đem mình chôn chặt vào trong tôi lần nữa, bờ mông căng tròn của tôi dán chặt lấy eo anh, hành động lúc này chính là tư thế đến từ phía sau. Luân động nhịp nhàng dẫn tôi đi lên thiêng đường chín tầng mây lần nữa, anh thở hổn hển nói.
– Vũ, quay đầu lại.
Tôi lúc này chỉ biết răm rắp nghe lời anh, anh bảo gì thì làm đó, cũng như anh bảo tôi quay đầu tôi cũng ngay lập tức quay lại, sau đó là đón nhận nụ hôn của anh rơi xuống. Tốc độ của anh mạnh mẽ hùng hục khiến đầu tôi húc vào tường liên tục, hai bàn tay bám trên mặt đá hoa cũng không thể giữ vững được mà trượt xuống, kéo theo đó là toàn thân cũng khụy xuống theo.
Thấy tôi có vẻ không chịu được sự đánh úp của anh mang tới, anh giảm tốc độ của mình, ôm chặt lấy hai eo tôi nâng lên lùi lại về phía bồn rửa mặt để tôi có chỗ bám giữ thân mình, sau đó tiếp tục phóng túng không biết trời đất là gì, ra vào dồn dập như sóng đẩy ngoài khơi.
Không biết trôi qua bao lâu, lúc tôi mơ màng tỉnh lại đã thấy anh phủ tấm chăn mỏng lên người mình, bên ngoài tiếng xe cộ đi lại thưa dần thưa dần rồi ngớt hẳn, ánh đèn màu lúa vẳng xuống in bóng những hàng ngô đồng pháp cao ngất đang đung đưa trong gió, vuốt nhẹ mái tôi thủ thỉ.
– Ngủ đi, sáng mai tôi đưa em về..
Tôi gật đầu đồng ý, nhìn thấy anh đứng dậy định rời đi thì níu lại, cả người nhướn lên rúc vào l*иg ngực anh giọng ngái ngủ lí nhí.
– Anh đi đâu, nằm đây ngủ cùng với em luôn đi.
Anh thuận tay ôm lấy tôi vào lòng, hít hà hương thơm trên da thịt tôi, thủ thỉ,
– Ngoan, tôi sang phòng bên cạnh xử lí chút công việc, rất nhanh liền quay lại thôi, không lâu đâu.
Tôi biết anh luôn bận bịu với công việc, biết anh không hề có thời gian rảnh quá nhiều, biết mình nên để cho anh đi như mọi khi nhưng chẳng hiểu sao lần này lại ương bướng không chịu, cứ ôm chặt lấy eo anh lắc đầu, nũng nịu.
– Không…em không cho anh đi đâu hết….Anh…anh nằm xuống ngủ với em đi, được không?
Nói đến mấy từ cuối, tôi lấy hết can đảm ngước lên nhìn anh, đôi mắt rơm rớm lệ như muốn khóc có lẽ đã khiến anh mềm lòng đáp lại tôi một tiếng ừ thật sự, sau đó vén chăn nằm xuống bên cạnh kéo tôi sát vào lòng mình, cười nhẹ.
– Kể ra ngày nào cũng được ở bên cạnh em như thế này, được cùng em trải qua những ngày vui vẻ không hề có lấy một tiếng cãi cọ nào hết, tôi dám hứa bản thân nhất định sẽ phục vụ em đến khi chúng ta là những ông cụ bà cụ mới thôi…Em thấy như thế nào…hửm..
Tôi bật cười, đưa tay vuốt cằm tỏ vẻ suy tư, vài giây sau không báo trước ngồi chồm lên người lên cười khúc khích.
– Lúc ấy anh đã là ông cụ rồi, còn em vẫn chưa đến mức làm bà cụ….haha..
– Ừ nhỉ, tôi quên mất..( anh bỗng dưng cất giọng buồn bã khiến tôi chột dạ nhận ra mình vừa lỡ lời, định bụng lên tiếng phản bác thì anh đã nhanh hơn, siết chặt vòng tay ôm lấy tôi nói tiếp )…Vũ, tôi tin em cũng yêu tôi giống như tôi yêu em, đúng không..
Tôi gật đầu thật mạnh nhìn anh, hôn lên bờ môi cao quý của anh một cái thật nhẹ, lật người sang bên cạnh tìm chỗ thoải mái nhất trong l*иg ngực rộng lớn thoang thoảng hương hổ phách thơm dịu ấy, đôi mắt nhắm lại vẫn không quên đồng tình với câu nói của anh.
– Đúng, cả đời này người em yêu chỉ có là anh thôi.
Lúc đấy, tôi đã quyết tâm dồn hết can đảm để cùng anh bước qua những khó khăn gian nan phía trước, tôi chờ đợi cầu vồng xuất hiện trong cơn mưa có ánh nắng mặt trời, nhưng rồi mọi thứ đều tệ theo chiều hướng xấu đi khiến lời hứa của chúng tôi lần nữa lại không thể thực hiện được. Chúng tôi một lần nữa lại để lạc mất nhau, không phải 2 tháng, 4 tháng, mà là 6 năm…6 năm thanh xuân của tôi với những nỗi mất mát chồng chất.
---------