Yêu Nhầm Người Mẹ Yêu

Chương 35

Ngoại truyện 3
NGOẠI TRUYỆN 3

Cô Hiền tuy không phải là người thân thích gì trong gia đình tôi nhưng cô rất tốt với tôi, thậm chí là còn hiểu tôi hơn bố mẹ nên sau khi biết chuyện này, cô cũng không hề có phản ứng quá gay gắt như bọn họ, chỉ nhẹ nhàng hỏi tôi dăm ba câu việc với anh bắt đầu như thế nào. Tất nhiên tôi cũng trả lời cặn kẽ không có dấu diếm cô ấy điều gì hết, chỉ trừ duy nhất cái chuyện tôi bị cưỡng bức kia…

Tối hôm ấy cô Hiền ngủ lại với tôi, nghe cô kể tôi mới biết hóa ra thời gian vừa rồi chú Khải phải ra ngoài Bắc tham gia một chuyên án hình sự buôn ma túy xuyên quốc gia nên cô ấy cũng đi theo chú ra ngoài đó luôn. Có lẽ việc bố tôi nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ con tôi phải đi biệt xứ khiến cô ám ảnh và sợ hãi nên cô đối với chú Khải cũng bắt đầu trở nên không an tâm, thành ra bây giờ quán của cô cũng gần như đóng cửa liên tục.

Nhìn đồng hồ đã chỉ 1 giờ sáng mà hai cô cháu vẫn chưa có ý định đi ngủ, tôi trằn trọc rất lâu cuối cùng cũng lưỡng lự lên tiềng hỏi cô.

– Cô Hiền ơi…ngày xưa…mẹ cháu…với chú “ Dương “…bọn họ được nhiều người biết đến lắm đúng không…

Trong đêm tối mịt, tôi nghe thấy cô Hiền thở dài, một vài giây sau mới thấy cô trả lời.

– Ừ, ngày xưa mẹ cháu nằm trong danh sách hoa khôi của trường, lại học giỏi nữa nên hầu như cac bạn nam nào cũng thích, trong đó có cả Dương và bố cháu. Nếu xét về gia thế và sắc thì Dương vẫn hơn bố cháu nhiều, hồi ấy ai cũng cứ tưởng bọn họ sẽ thành một đôi, nhưng tiếc là mẹ cháu lại chỉ chung tình với bố cháu thôi…Mười mấy năm trôi đi, cứ tưởng tình yêu của bọn họ sẽ bền vững giống như ngày trước, ai ngờ lại thành ra như thế này.

Tôi nghe vậy cũng chẳng biết phải nói gì nên chỉ à một tiếng đáp trả cho cô cho có lệ, cố điều chỉnh hơi thở lại cho đều rồi nhắm mắt đi ngủ, tâm trạng cũng chẳng khá hơn là bao. Một đêm ấy đối với tôi mà nói chẳng phải là giấc ngủ ngon gì cho cam, vẫn là mơ về những hình ảnh cùng anh vui đùa trước đó, là hình ảnh bố tôi giận dữ khi biết chuyện, là hình ảnh mẹ tôi đánh tôi vì quá tức giận…Tất cả mọi thứ, chẳng khác gì một thước phim tua chậm ùa về một lúc khiến tôi nghẹn lòng.

Sáng hôm sau, vì dậy khá trễn nên lúc tôi với Hoàng tới trường, tiết học đầu tiên đã kéo dài được hơn hai mươi phút. Nhớ lại lúc nhận phiếu đăng kí ban học, tôi đã chọn ban xã hội nhưng chẳng hiểu sao bây giờ trở lại, tôi lại học ở ban tự nhiên cùng với Hoàng. Mặc dù thắc mắc thật ấy nhưng tôi cũng không có tỏ ra khó chịu hay bắt bẻ gì cậu ấy vì dù sao tôi cũng không quan trọng việc này lắm,bởi vì bây giờ tôi không cần thời gian rảnh.

Trước kia tôi nhất quyết một hai chọn ban xã hội vì ban học này không có gắt như ban tự nhiên, thời gian cũng không gò bó cả tuần, nên tôi có thể tranh thủ được ở bên anh nhiều hơn. Nhưng bây giờ tôi với anh cũng không còn là gì nữa rồi, học tự nhiên gắt một tí cũng không sao, chí ít tôi cũng có thể dùng việc học để không nhớ về anh nữa.

Vì nghỉ mất hai tháng nên tôi đã bỏ lỡ rất nhiều chương trình học, mà kì thi cuối năm cũng chỉ còn hai tháng nữa là gõ cửa, nên ngoài thời gian trên lớp ra thì tôi lại phải cặm cụi nghe Hoàng giảng bài cho mình, cặm cụi cùng cậu ấy làm bài tập. Bố mẹ tôi ngày hôm sau cũng trở về Sài Gòn, trước ý kiến muốn dọn ra ở riêng của tôi, ban đầu bọn họ nhất quyết không chịu, nhưng sau đó có sự giúp đỡ của cô Hiền, tôi cuối cùng cũng được dọn ra ngoài như ý nguyện.

Khoảng thời gian từ Quảng Bình trở về, tôi không còn gặp anh nữa, cũng không thấy ai nhắc gì tới anh, trong lòng mặc dù muốn gặp lắm nhưng chẳng biết phải nên làm gì. Thậm chí nhiều hôm nhớ anh đến kiệt quệ, tôi điên cuồng chạy trong đêm tối đứng dưới cổng chung cư nơi anh ở nhìn lên, nhìn cái ngôi nhà lúc nào cũng thấy sáng đèn trên tầng cao nhất mà bật khóc trong đau đớn. Những lúc như thế, tôi thấy bản thân mình thất bại ghê gớm, thấy bản thân nhu nhược đến đáng ghét. Rõ ràng tôi là người đẩy anh ra xa, rõ ràng tôi là người tuyệt tình, rõ ràng anh đã làm đúng theo ý của tôi là không tới làm phiền tôi nữa, ấy vậy mà lúc này tôi lại tức giận. Tức giận vì không được nhìn thấy anh, tức giận vì anh không tới tìm tôi bám riết như ngày trước, tức giận vì anh đã hứa sẽ chỉ yêu mình tôi mà cuối cùng lại coi lời ấy như gió thoảng.

Tôi đã từng cố trở nên thân thiết với Hoàng, cố để bản thân hòa mình vào những niềm vui cậu ấy mang tới cho tôi hi vọng có thể quên đi được hình bóng kia trong lòng mình. Nhưng thời gian cứ thế ngày trôi qua ngày, tôi nhận ra một điều tôi chẳng thể nào quên anh nổi, càng cố quên đi thì lại càng nhớ tới. Nhớ từng đường nét anh cười đôi mắt xanh lá ấy sẽ cong lại như lưỡi liềm, nhớ từng cái nhìn đau lòng môi khi tôi tuyệt tình buông lời cay đắng, nhớ cả những lúc anh yêu thương tôi bằng cách nguyên thủy nhất.

Chúng tôi bên nhau thời gian không dài, nhưng tôi biết cả hai đều yêu nhau bằng tình cảm chân thật nhất, bằng tình yêu mãnh liệt mà chúng tôi có. Anh không ngại nói với bạn bè mình về tôi, về một cô người yêu bé nhỏ như tôi, cũng không ngần ngại gì mà gọi điện báo với bố mẹ của anh về việc đợi tôi lớn lên rồi cưới. Anh vì tôi mà nhận lấy cái công trình nghìn tỉ chẳng thu được lợi nhuận lên bản Rìn Rìn, anh vì tôi mà quyên góp cho đồng bào nơi đó một số tiền không nhỏ, anh vì tôi làm nhiều thứ như thế, nhưng tôi vẫn chẳng thể can đảm đứng bên anh được.

Thời gian thấp thoắt trôi nhanh thi thoi đẩy, ngày hôm nay cũng là ngày cuối cùng tôi thi kết thúc kì thi cuối năm học lớp 11. Thời tiết tháng 5 trong Sài Gòn nóng đến khó chịu, không có những cơn mưa bất chợt như khoảng thời trước đó, nhìn ngược nhìn xuôi đều thấy nắng vàng phủ kín. Bước ra được tới cổng trường khuôn mặt tôi đã mướt mát hết cả mồ hôi, mái tóc ngang vai qua một thời gian cũng dài đến eo bị tôi cuộn tròn trên đỉnh đầu, ấy vậy mà vẫn chẳng đỡ nóng đi được chút nào hết. Nhìn các bạn học sinh ngùn ngụt kéo nhau đi về, túm năm tụm ba bà về bài kiểm tra xem có tốt không, lòng tôi bỗng dưng chua xót đến lạ.

Từ ngày chuyển vào đây, tôi ngoài Hoàng và Viễn thì chẳng có lấy một người bạn nào hết, họ không ghét tôi nhưng cũng không nói chuyện, nên suốt ngày tôi chỉ có lủi thủi một mình mà thôi. Viễn năm nay phải đối mặt với kì thi THPT nên không còn thời gian túm tụm nữa, Hoàng thì thi xong lại phải nên phòng Ban giám hiệu ôn chuẩn bị cho kì thi Hóa toàn quốc, thành gia tôi lúc này chỉ có thể trở về nhà một mình.

– Vũ…. Vũ…

Nghe thấy tiếng gọi ấy, bước chân tôi bỗng dưng khựng lại, đảo mắt nhìn sang bên kia đường thấy Việt đang đứng cạnh bên chiếc xe của mình vời tôi, khóe miệng không tự chủ kéo lên một nụ cười thật nhẹ, chạy thật nhanh lại ríu rít.

– Anh về rồi à….sao biết trường em học mà tới thế…

Việt nhìn tôi, đưa tay chỉnh lại mấy lọn tóc rối xù trên đầu tôi lại cho gọn gàng, nhẹ giọng đáp trả.

– Ừ, anh mới về đến Sài Gòn lúc sáng thôi…Hôm nay em thi thế nào, làm bài có tốt không.

– Em cũng bình thường, điểm cao thì có lẽ không được nhưng điểm trên trung bình thì chắc chắn sẽ đạt.

Những lời này tôi nói không hề sai, mặc dù tôi cũng không đến nỗi học dốt, nhưng nghỉ tận 2 tháng như vậy không động chạm gì tới sách vở, tôi mất đi không ít kiến thức. Lại thêm việc học ở ban tự nhiên, bài tập cùng áp lực học lúc nào cũng căng như dây đàn, đuổi kịp theo họ thật sự rất khó.

Việt nghe thấy tôi trả lời như vậy thì cười nhẹ, mở cửa xe đẩy tôi vào bên trong, sau khi bản thân cũng đã yên vị trên ghế lái của mình mới buông lời.

– Được rồi, bây giờ cũng 4 giờ chiều rồi, có muốn uống chút cafe không…

Tôi đưa mắt nhìn anh, nhìn cái người đang giúp tôi cài dây đai an toàn khoảng cách gần như sít chặt, cổ họng bỗng dưng nghẹn lại chẳng thể thốt lên lời, mất một lúc khá lâu mới có thể ngập ngừng.

– Vâng ạ…em thế nào cũng được, em không có kén quá đâu anh.

Việt à lên một tiếng sau đó tập trung và công việc lái xe của mình, còn tôi cũng chuyên tâm vào đề thi Tiếng Anh vừa nãy mà dò lại đáp án. Không còn tiếng nói chuyện, không khí trong xe gần như ngưng trệ lại đến khó chịu, ngoài tiếng vù vù do đang bật điều hòa ra thì chẳng còn tiếng gì khác.

Đi được một đoạn khá xa, bên trong xa liền vang lên tiếng nhạc quen thuộc của bài Forever, tôi đưa mắt nhìn Việt định bụng nói anh ta chuyển bài thì anh ta đã nhanh hơn, vô tư giới thiệu.

– Bài hát này tôi rất thích nghe, nghe hoài nghe mãi vẫn không thấy chán nên quyết định bật cho em nghe thử…Rất hay đó..

Tôi biết chứ, tôi biết nó hay, thậm chí tôi còn học thuộc luôn bài hát này chỉ vì người kia thích nghe. Khi ấy tôi đã tự nhủ bản thân mình sẽ hát tặng anh vào một dịp đặc biệt nào đó, nhưng bây giờ có lẽ chả cần nữa rồi.

Tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhớ lại câu anh vừa nói, tôi thở một hơi thật dài đáp trả Việt, giọng nói theo đó cũng có phần lạc đi.

– Em nghe rồi…hay thật anh ạ…

Đi thêm một đoạn nữa, Việt dừng xe lại một quán cafe phong cách trang trí khá đẹp nằm trên con đường gần bệnh viện anh làm. Dắt tôi đi vào bên trong, chọn lấy một bàn nơi góc cuối sân, Việt gọi cho tôi một ly cafe sữa, còn bản thân thì lại uống cafe đen, một ly cafe đắng ngắt. Anh kể với tôi trước kia anh cũng thích đồ ngọt lắm, nhưng từ khi cái sự việc kia xảy ra, anh bắt đầu tập dần chuyển sang cafe đen không đường. Ban đầu lúc mới uống, chỉ nhấp môi thôi cũng đã thấy nó đắng ngắt rồi, nhưng so với trái tim khi ấy vẫn chưa là gì, nên Việt quyết tâm cắn răng tập làm quen với thứ đồ uống ấy. Dần dần anh trở nên nghiện nó, coi nó là một thứ đồ uống sở thích của mình, anh nói tim anh đắng rồi, nên cảm nhận thêm chút vị đắng nữa cũng không có sao, có khi còn cảm thấy bản thân dễ chịu đi hẳn.

– Có thật uống vào sẽ dễ chịu hơn không hả anh….Vậy để em thử một chút..

Tôi với lấy cốc cafe của Việt đưa lên miệng uống một ngụm thật lớn, vị đắng ngắt trôi xuống cổ họng khiến tôi chỉ biết nhăn mày cố chịu đựng, đôi mắt cũng đỏ sọng vì quá sức tưởng tượng. Xong xuôi cũng là lúc nước mắt tôi ứa ra đầy mặt, một màn như vậy dọa khiến Việt trở nên lo lắng, sốt sắng không ngừng.

– Uống nước đi …( đưa chai nước khoáng đã mở nắp đến trước mặt tôi, Việt hốt hoảng trách móc )…Anh đã nói rồi mà, em làm sao uống được mà cứ bướng.

Nhận lấy chai nước anh đưa, tôi tu ừng ực hết nửa vẫn thấy cổ họng đắng ngắt, định bụng đứng dậy đi mua chai nước ngọt thì đúng lúc này đôi chân tôi khựng lại chẳng thể đi tiếp được vì tôi nhìn thấy người ấy, người suốt mấy tháng nay làm tôi nhớ điên đảo.

Anh vẫn phong độ như thế, vẫn quần tây áo sơ mi trắng nghiêm nghị mà chững chạc, vẫn cái khuôn mặt bình thản nhưng hút hồn người khác ngay từ cái nhìn gặp mặt. Anh không nhìn thấy tôi, bởi vì anh vẫn còn đang chú tâm nói chuyện với người con gái khác, cái người đang đi bên cạnh anh cười nói tủm tỉm. Tôi đưa mắt nhìn cô gái đó, là một người xinh đẹp có thừa, nụ cười đẹp đến mức khiến tôi còn mê mẩn cứ muốn nhìn mãi. Cô ấy rất cao, dáng người mảnh khảnh chẳng khác gì người mẫu, đi với anh thật đúng là một cặp trời sinh chẳng hề có khuyết điểm.

Nhìn theo bóng dáng hai người họ khuất sau cánh cửa dẫn lên trên tầng của quán, tôi đưa tay lên quẹt sạch những giọt nước mắt vô thức tuôn ra lăn dài trên má, khóe môi kéo lên nụ cười chua chát. Anh tìm được hạnh phúc mới rồi, đáng lẽ ra tôi phải vui vì điều tôi mong cuối cùng cũng trở thành sự thật chứ, nhưng sao lòng lại đau đến khó chịu như thế này.

Việt thấy tôi như vậy thì im lặng một lúc, cuối cùng có lẽ cũng đoán được ra tâm trạng tệ hại của tôi nên liền gọi nhân viên tới thanh toán sau đó nói.

– Vũ…mình về thôi…anh đưa em về….

Tôi khịt mũi lắc đầu, đáp trả Việt trong tiếng nghẹn.

– Không sao đâu, anh đợi em đi rửa mặt một lát rồi em ra…

– Như vậy…có ổn không..

Việt ngập ngừng hỏi tôi, ánh mắt như có như không chiếu về phía tòa nhà ánh lên nhiều tia nghi hoặc. Tôi hiểu nỗi lo của anh nên đành lên tiếng trấn an.

– Em…em đi một lúc rồi ra thôi, anh đừng lo lắng quá…Làm gì có ai bắt nạt em được đâu.

Nói xong tôi cũng bước thật nhanh về hướng cửa chính mà trong lòng không khỏi thấp thỏm, thậm chí càng tới gần thì trái tim trong l*иg ngực càng đập mạnh như muốn nhảy bật ra ngoài. Bước qua từng dãy bàn đông nghịt người ngồi đó nói chuyện phiếm, lòng bàn tay nắm chặt của tôi đã trở nên nhớm nháp do mồ hôi túa ra vì sợ. Tôi sợ trong biển người đông đúc này, anh nhìn thấy tôi còn tôi thì lại không thấy anh để mà tránh.

Vào được đến khu WC, đứng trước tấm gương tại bồn rửa mặt, trông thấy khuôn mặt tái mét chẳng còn tí sức sống nào của mình, tôi chỉ biết thần người, không nghĩ rằng bản thân lại chỉ vì một người đàn ông mà thất bại như vậy. Phải mất vài phút trôi định thần, tôi mới thoát khỏi những suy nghĩ miên mang đang hành hạ, đưa tay vặn nước xối xả hất lên rửa mặt cho tỉnh táo, đầu óc cũng cố không nghĩ tới mấy chuyện không vui kia nữa.

Nhìn lên đồng hồ trên tay đã chỉ sang 5 rưỡi, nhận ra mình đi cũng đã khá lâu, lại sợ Việt lo lắng nên tôi vội vàng đi ra khỏi đó. Chỉ là vừa bước ra tới ngoài, cánh tay tôi bị người khác kéo mạnh đi về hướng ngược lại, mặc cho tôi quát tháo vẫn không có ý định buông ra, thậm chí còn siết chặt hơn nữa….Người này chẳng phải ai khác mà chính là anh,,

Đi qua rất nhiều ngã rẽ lên đến một tầng ít người qua lại, anh mới chịu buông lỏng cổ tay tôi ra, cả thân hình cao lớn ép sát lấy tôi không còn kẽ hở, đôi môi điên cuồng dùng sức hôn xuống môi tôi như muốn nghiền nát, chẳng hề mang theo một chút dịu dàng nào hết. Không biết bao lâu trôi qua, đến khi tôi gần như muốn khụy xuống anh mới chịu dừng lại, nhìn chằm chằm tôi trách cứ, giọng khản đặc.

– Sao lại đi cùng với cậu bác sĩ kia…( hai tay đặt ở eo tôi bỗng dưng dùng sức siết chặt hơn, anh gằn từng từ )…Em với tên đó đang quen nhau, đúng không?

Nghe thấy anh chất vẫn mình như vậy, bao nhiêu uất ức tôi dồn nén chẳng thể nào kìm hãm lại được nữa, tức giận hất mạnh anh tách khỏi người mình, tôi hét lớn.

– Em đang có quan hệ với ai cũng chẳng có liên quan tới anh, anh đừng có xía vào chuyện của em.

– Tôi là người yêu của em, sao lại không có quyền xía vào. Tôi bận công việc phải rời khỏi thành phố hai tháng, không nhìn thấy em, em có biết tôi nhớ em thế nào không?

---------