Yêu Nhầm Người Mẹ Yêu

Chương 34

Ngoại truyện 2
NGOẠI TRUYỆN 2

Tôi cứ đứng đó nghe mẹ cùng bố tranh cãi đến mức chẳng ai muốn dừng lại, nghe hai người họ to tiếng mà ruột gan càng thêm quặn thắt. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có ngày bọn họ lại tranh giành tôi chẳng khác gì một đồ vật như thế này chỉ để làm thỏa mãn cơn tức giận của họ. Dưới ánh đèn màu lúa trên cột điện chiếu xuống, tôi đưa mắt nhìn bố, nhìn cái người trước kia vất bỏ mẹ con tôi để bên con Liên bây giờ đang ra sức đòi quyền nuôi dưỡng mà cười nhạt, lòng bỏng dát như dội phải nước sôi. Lại đưa mắt nhìn sang mẹ, cái người dùng cả mười tám năm một mực yêu thương tôi vô điều kiện lại chỉ vì việc tôi yêu người kia mà đưa tay đánh chửi tôi, tim cũng theo đó mà nhói lên từng hồi gần như muốn ngừng lại.

Bỗng dưng lúc này, tiếng “ chát “ thật lớn lọt vào tai khiến tôi giật mình thoát khỏi suy nghĩ ngẩng đầu lên, chưa kịp định thần lại giữa bọn họ đã xảy ra việc gì đã thấy mẹ tôi gào lên trong tiếng nấc.

– Anh đánh tôi…anh dám đánh tôi…Đồ khốn lại, anh có quyền gì mà đánh tôi hả.

Mẹ tôi lúc này chẳng khác gì người mất trí, bà mặc kệ phản ứng của ba tôi lao vào cào cấu ông tới tấp, vừa cào vừa chửi những câu khó nghe, những câu tôi chưa từng bao giờ thấy bà nói tới. Bố tôi cũng không để yên cho mẹ làm càn, ông kìm chặt lấy tay mẹ xô bà ngã phịch xuống đất, chửi lớn.

– Mẹ nó, thằng này chịu đựng cô đủ rồi đấy nhớ, con đàn bà ti tiện…Mày nói tao phụ bạc này nọ, sao mày không nhìn lại cái bản thân mày đi, nhìn lại xem cái loại mày có ngôn hạnh gì không. Tao với mày chia tay chưa đầy nửa năm mày cũng hứng tình đâm đầu yêu người khác, đã vậy còn yêu ngay cái thằng Dương, mày cũng tử tế quá ha…( Nói đến đây ông ngừng lại, l*иg ngực phập phồng như muốn nổ tung rít lên từng chữ )…Mày tưởng tao không biết trước kia chúng mày ngủ với nhau trong khác sạn ở trên Tam Đảo cái năm chửa con Vũ hả..Tao nhẫn nhịn mày 18, 19 năm đã không muốn nói ra để giữ tiếng cho mày, cho con bé Vũ, chấp nhận làm thằng ngu để mày qua mặt. Mày tưởng ông đây sung sướиɠ lắm hả.

Mẹ tôi nghe ba nói vậy thì khựng người lại, bà liên tục lắc đầu giải thích.

– Tôi không có, tôi với Dương không hề có chuyện gì, anh đừng có mà đổ vạ cho tôi.

– Đổ vạ… mày nói tao đổ vạ, vậy mày mở to mắt ra nhìn xem đây là cái gì..( bố tôi lôi sấp ảnh từ trong túi áo khoác ra ném vào mặt mẹ tôi, càng trì chiết những lời thậm tệ ).. .Mày lừa dối tao 19 năm..19 năm tao chấp nhận làm thằng ngu, đến khi tao lấy cái Liên tao vẫn chấp nhận bị người đời trì triết…Vì tao nghĩ cho con Vũ…Mày nghe rõ chưa…

– Không phải, đây chắc chắn là ảnh ghép, chắc chắn là như thế.

Mẹ lượm từng tấm ảnh lên nhìn, liên tục nói không phải thế không phải thế, chẳng trả lời bố tôi nữa, cả người đứng bật dậy quay người định chạy lao ra khỏi con hẻm, nhưng nhìn thấy tôi liền khựng lại, run run mở miệng.

– Vũ….con…Con ở đây từ bao giờ…( bà luống cuống chạy lại cầm lấy tay tôi, có lẽ vì sợ hãi mà nói năng lộn xộn )… Con nghe mẹ giải thích…Mọi chuyện đều không giống như con vừa thấy đâu…Mẹ không hề biết chuyện này.

Tôi nước mắt lưng chòng nhìn hai người bọn họ, khóe môi kéo lên nụ cười thật chua chát, hồi lâu mới lên tiếng.

– Bố, mẹ, việc của hai người là ra đây đứng cãi nhau và tranh nhau nuôi con ư.

Bố tôi cũng cuống quýt giải thích.

– Vũ…nghe bố nói, chuyện này..

– Không cần đâu bố…( tôi khoát tay, tránh né cái nhìn của họ )…Sau khi trở về Sài Gòn, nếu bố mẹ thật sự muốn con được thoải mái, vậy mong hai người sẽ tôn trọng quyêt định ra ở riêng của con…( ngừng lại một lúc, tôi lại tiếp tục nói ).. Còn nữa, chuyện mẹ với chú Dương, bọn họ thật ra không hề có xảy ra chuyện gì cả bố ạ…Bọn họ đều không phải như bố nghĩ đâu…Chú ấy, chú ấy cũng không phải là bố của con…Cái tờ giấy đó, chắc chắn có nhầm lẫn.

Nói xong tất cả những gì mình biết, tôi thở hắt ra một hơi thật dài, định bụng lần nữa lên tiếng chào bọn họ để đi ra xe liền bị giọng nói cứng rắn, nghiêm nghị của bố tôi ngăn lại.

– Vũ, cứ cho tờ giấy đó thật sự có nhầm lẫn bố cũng không đồng ý để con bên cạnh cậu ta, con hiểu lời bố nói không hả.

– Con….( tôi nghẹn ứ cổ họng ngước lên nhìn ông, hô hấp gần như ngưng hẳn, khó khăn lắm mới đáp trả được )… Con…con không còn yêu chú ấy nữa đâu…Bố đừng lo.

Tôi không dám đảo mắt nhìn họ thêm một lần nào nữa, quay người chạy thật nhanh đi về hướng chiếc xe của anh, nước mắt lúc này cũng tèm lem đầy trên khuôn mặt. Suốt từ hôm qua đến giờ, lúc nào tôi cũng khóc, khóc đến mức đôi mắt sưng húp lên như bị ong châm vẫn không để nó được nghỉ ngơi. Những lúc như thế này, tôi thật sự chỉ muốn gào thật to hỏi ông trời những đắng cay kia giáng xuống tôi bao giờ mới kết thúc, bao giờ tôi mới có thể ngừng không bị chúng đày đọa nữa, bao giờ trái tim tôi mới không phải hấng chịu những tổn thương này nữa.

Chạy ra tới xe, anh thấy tôi nức nở như vậy thì cuống quýt, vất vội điếu thuốc lá xuống đất, chạy lại ôm lấy tôi cất giọng lo lắng.

– Vũ…em sao thế, ai bắt nạt em sao.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, hai tay chống vào eo anh đẩy ra, giọng khản đặc đáp trả.

– Không sao….em không sao hết….Mình về thôi anh.

Nói rồi tôi mở cửa xe ngồi vào, mặc cho anh đứng đó trầm tư rất lâu cũng không có để ý. Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn những suy nghĩ mông lung không điểm dừng, những suy nghĩ về việc về Sài Gòn tôi sẽ phải giải thích với Hoàng ra sao về việc mất tích. Chắc chắn cậu ấy sẽ làm loạn một trận lên với tôi và nói rất nhiều những câu thẳng như ruột ngựa kiểu “ đáng đời” , “ cho chừa “ mà xem.

Lái xe ra sân bay, tôi thấy anh đưa xe cho ai đó sau rồi kéo tôi đi vào trong bên trong mua vé, chẳng thấy đả động gì đến con xế hộp ấy nữa khiến tôi không khỏi ngạc nhiên, gấp gáp hỏi.

– Ơ, vậy còn xe…Chiếc xe ấy rõ ràng của anh mà, anh không đem nó về sao…Anh bán nó à.

Trước câu hỏi ngô nghê của tôi, anh bật cười thành tiếng, nụ cười đẹp đến nỗi khiến thần trí tôi điên đảo, mắt không tự chủ cứ nhìn chằm chằm anh chẳng dứt. Tôi ước gì tôi có đủ cản đảm để nhào lên ôm lấy người đó mà hôn tới tấp lên đôi môi mỏng nhưng quyến rũ ấy, hôn lên đôi mắt màu xanh lá đầy dụ hoặc, hôn lên l*иg ngực săn chắc của anh, hôn hết từng đường gân mạnh mẽ trên đó. Tôi muốn lắm, chỉ là tôi chẳng thể làm được nữa rồi.

Cười một hồi, anh đáp trả tôi.

– Ừ, tôi đi máy bay về với em, chiếc xe đó anh thuê người vận chuyển vào Sài Gòn, dù sao nó cũng chứa nhiều kỉ niệm của chúng mình, tôi không nỡ bán.

Nghe anh nói vậy tôi chẳng thể nào cố tỏ ra mạnh mẽ được nữa, đáy lòng như rơi xuống vực thẳm sâu vạn trượng, hốc mắt phút chốc lại ẩm ướt chỉ trực chờ muốn trào lệ. Phải cố gắng lắm mới không để bản thân òa khóc thêm lần nữa, tôi cứ để mặc anh nắm tay dẫn đi làm thủ tục cho tới khi lên máy bay mới từ từ rút ra, mấp máy lí nhí.

– Cảm ơn “ chú “…

Tôi biết những lời này của mình là quá đáng, nhưng tôi nghĩ kĩ rồi, chúng tôi vẫn là chẳng thể nào đến bên nhau được, nên tốt nhất là giải thoát cho nhau thôi, tốt nhất không nên để cho nhau hi vọng chờ đợi. Anh năm nay cũng không còn trẻ nữa, cũng đã bước sang tuổi 37, cũng nên đi tìm cho bản thân một người thích hợp để lên vợ lên chồng thôi.

Thấy tôi có phản ứng dứt khoát như vậy, anh cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay tôi một vỉ kẹo trái cây, sau đó quay đầu nhìn chăm chăm ra màn đêm phía bên ngoài cửa sổ, bóng lưng to lớn ấy chẳng hiểu sao tôi nhìn lại thấy nó cô đơn đến vậy. Nhớ lại cái lúc nhìn thấy anh xuất hiện trên bản làng nghèo ấy, cái lúc biết anh sau khi nhận được tin của công an liền tức tốc lái xe từ Sài Gòn ra Quảng Bình xuyên đêm mưa gió, tim gan tôi đau như muốn vỡ vụn thật rồi.

Đưa những ngón tay lạnh toát vì lạnh sờ lên từng đường nét cương nghị trên khuôn mặt của anh, tôi cố cắn môi không để bản thân bật ra tiếng khóc, đáy mắt lúc này phủ đầy một tầng đau thương. Tôi muốn bên anh lắm, nhưng còn mẹ tôi, bà vẫn còn yêu anh….tôi phải làm sao..

*** *** ***

Chẳng biết anh giả vờ ngủ hay mê sảng mà bàn tay tôi đặt trên má anh bỗng dưng bị anh nắm lấy siết chặt, tuy vậy đôi mắt vẫn ngắm nghiền chẳng

– Vũ….vũ…đừng xa tôi.

Cố rút tay mình ra khỏi tay anh nhưng vẫn không hề có tí xi nhê gì, mà mạnh quá lại sợ anh tỉnh giấc nên tôi đành chấp nhận cứ để anh cầm tay mình như vậy cho tới khi máy bay đáp xuống mới rụt rè buông khỏi.

Tôi không để anh kéo vali giúp mình, cũng không có đi bên cạnh anh mà lặng lẽ đi sau một đoạn, cảm xúc cố tỏ ra lạnh nhạt nhất có thể. Ra đến sảnh ngoài, trong lúc đang đợi người kia gọi taxi, cánh tay tôi bỗng dưng bị kéo lùi lại, sau đó là giọng nói gắt gỏng của Hoàng vang lên.

– Cậu cũng biết đường về rồi hả, sao không đi luôn đi ..

Tôi liếʍ môi, lắc lắc đầu, ngập ngừng hỏi.

– Cậu…cậu sao biết mình về mà tới đây…

– Bố cậu gọi nói mình tới sân bay đón cậu …( cầm lấy quai vali của tôi, Hoàng chẳng để ý gì đến anh mà chỉ chăm chăm tôi nói lớn )…Đi thôi, tôi đã gọi xe rồi.

Nói xong Hoàng cũng lôi tôi đi về phía chiếc xe taxi cách chúng tôi một đoạn khoảng chục mét, chẳng để cho tôi nói cảm ơn hay lời tạm biệt với anh hết. Thậm chí khi tôi lên xe rồi, cậu ấy cũng chẳng để cho bác tài hạ cửa kính xuống, cả thân hình cao gầy dựa vào chúng che khuất hết quang cảnh bên ngoài. Lúc xe đi qua ngã rẽ, nương qua khe hở nhỏ, tôi vẫn còn lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của người ấy đứng bên vệ đường, lạc lõng giữa một biển người qua lại.

Theo chỉ dẫn của Hoàng, bác tài lái xe đưa chúng tôi trở về một căn nhà khá nhỏ đi ngược lại với hướng ngôi nhà anh cho mẹ con tôi thuê trước kia, tuy không lớn và trang hoa lộng lẫy nhưng cũng được gọi là tạm ổn, lại được vị trí mặt đường lớn nên cũng không khó khăn cho việc di chuyển trong các con hẻm nhỏ. Tôi quay sang hỏi Hoàng.

– Chỗ này…sao cậu lại đưa tôi tới đây.

Hoàng rút tiền trả cho bác tài, đẩy cửa xe bước xống mới đáp trả tôi.

– Hôm cậu bỏ đi mẹ cậu cũng chuyển khỏi căn nhà của ông chú kia rồi, cũng may tìm được nơi mặt tiền này để có thể mở lại cửa hàng…

Nghe cậu ấy nói vậy, tôi cũng chỉ biết gật đầu lững thững theo sau cậu ấy đi vào khoảng sân nhỏ trước mặt. Đúng lúc cánh cửa nhà được Hoàng mở ra, cô Hiền cũng lao khỏi xe chạy lại về phía tôi, ôm lấy tôi nức nở.

– Con ơi là con, sao lại dại dột mà bỏ đi không nói với ai câu gì thế hả, sao lại đâm đầu vào cái oan nghiệt kia cơ chứ.

Cô Hiền cứ ôm tôi lấy tôi khóc một lúc khá lâu, sau đó dường như nhớ ra điều gì ấy, cô hớt hải xoay người tôi một vòng, nhìn thấy tôi vẫn khỏe mạnh mới thở phào nhẹ nhõm, nói với chú Khải.

– Con bé cũng về rồi, ngày mai anh đi lên cơ quan thì nhớ nhờ bên phụ trách hồ sơ của con bé Vũ họ dịp xuống, chứ đừng để họ phải gọi con bé lên trụ sở lấy khẩu cung, rắc rối lắm.

– Được rồi…vậy em hôm nay ở đây với con bé nhé, con ở nhà đã có bố mẹ với cô nó trông rồi, không cần phải lo lắng quá đâu.

Chú Khải dặn dò cô Hiền xong rồi quay sang nhìn tôi, trấn an.

– Vũ đi đường xa cũng mệt, hai cô cháu đi vào nhà nghỉ ngơi đi, chú ra ngoài cửa hàng mua ít đồ ăn sẵn chứ bây giờ 10 giờ đêm rồi, nấu đến bao giờ nữa.

Cô Hiền cũng không có phản đối ý kiến của chú Hải, cùng với Hoàng giúp tôi chuyển va li đi vào trong nhà. Căn nhà này rất nhỏ, chắc chỉ nhỏ bằng một nửa phòng khách ngôi nhà của anh, vật dụng đều cũ kĩ, không có phòng ngủ riêng ,nhìn qua rất chật vật. Nghe cô Hiền kể lại trong quá trình chuyển nhà, mẹ tôi cũng vất cả không kém vì phải thanh lí lỗ vốn hết số hoa vừa mới nhập, ngày nào cũng mất hồn vì không có tin tức gì của tôi, lúc này cũng tự trách bản thân mình vì quá nóng giận mà đánh toi, để rồi dẫn tới cơ sự như vậy.

Hoàng ở lại giúp tôi dọn dẹp xong mọi thứ cũng xin phép chào cô Hiền đi về, trước khi đi ra khỏi cửa cậu ấy còn không quên nói với tôi về việc học ở trường. Vì tôi nghỉ khá lâu nên chương trình học phải gấp rút mới theo kịp được kì thi cuối năm đang cận kề, nếu không tôi đành phải chấp nhận học lại vào sang năm mà thôi.

Tiễn Hoàng đi ra tới cổng, tôi lường lự rồi cũng lên tiếng nói.

– Cậu….cảm ơn cậu vì đã không ghét bỏ mình…Mình…

– Đừng nói cảm ơn tôi…( Hoàng quay người ôm chặt lấy tôi, giọng nói cất lên buồn bã )….Vũ, những chuyện tôi làm đều là do tôi tự nguyện, tôi không hối hận cho dù kết quả sau này chẳng bao giờ được như tôi mong muốn. Tôi chỉ muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy cậu, được cùng cậu nói chuyện, cùng cậu vô tư như ngày xưa thôi.

– Tôi….Hoàng à, tôi…

– Không sao, cậu đừng cảm thấy khó xử với tôi, tôi không sao đâu…( vuốt lại những lọn tóc rối trên đầu tôi, Hoàng lùi người lại nói )…Cậu vào nhà đi, tôi về đây…Ngày mai tôi tới đón cậu đi học, đừng ngủ nướng nhé….

Nói xong Hoàng quay người chạy thật nhanh về phía mấy bác xe ôm đang đứng bên kia đường bắt khách, thi thoảng vẫn quay lại nhìn tôi vẫy tay cho tới khi đi xa lắm rồi mới chịu buông xuống. Nhìn theo hướng cậu ấy khuất dần, tôi ngoài thở dài thì chẳng biết làm gì đến, quay người bước thật nhanh đi vào trong sân mà chẳng hề hay biết rằng, phía bên kia đường dưới gốc cây hoa sữa, có một người đàn ông đã đứng đó từ rất lâu nhìn tôi, dưới chân là rất nhiều tàn thuốc và đầu lọc.

Vào đến nhà, tôi đã nhìn thấy cô Hiền đang dọn thức ăn ra bàn, ngạc nhiên hỏi.

– Ơ, chú Khải đã mua thức ăn về rồi sao cô, sao cháu không nhìn thấy chú vậy.

– Ừ, chú mua từ vừa nãy rồi, thấy con với Hoàng mải nói chuyện quá nên không có làm phiền hai đứa. Mà con đi rửa tay đi rồi ăn cơm không đói.

– Dạ, con biết rồi cô.

Tôi gật đầu đáp trả cô Hiền, tiến về phía bền bếp rửa tay sạch sẽ sau đó trở ra bàn ăn ngồi xuống. Nhìn một bàn thức ăn có tôm, có thịt gà, có chân giò hun khói, chẳng hiểu sao tôi thèm đến lạ, có lẽ là đói quá như tôi Hiền nói nên tôi ăn rất ngon, ăn như người đang sống ở năm 45 ( 1945 ) vậy. Chăm chú ăn đến bát thứ 3, bỗng dưng cô Hiền lên tiếng hỏi tôi.

– Vũ…cháu…cháu với Dương…là thật à.

Động tác gắp thức ăn của tôi ngay lập tức khựng lại, khuôn mặt cứng đờ trở nên trắng bệch, lắp bắp đáp trả…

– Chuyện đó…chuyện đó chỉ là trước kia thôi cô….Từ ba tháng trước đã không còn nữa rồi…

---------