Yêu Nhầm Người Mẹ Yêu

Chương 33

Ngoại truyện 1
NGOẠI TRUYỆN 1

Trước những lời chất vấn đầy đau lòng ấy của anh, tôi ngoài im lặng vẫn chỉ là im lặng, cổ họng nghẹn ứ chẳng thể nào nói được điều gì hết, có chăng chỉ là nhìn anh chằm chằm với anh mắt chua xót cùng đau đớn. Tôi muốn mở miệng nói với anh rằng anh không cần phải đợi, bởi vì người tôi yêu mãi chỉ có mình anh, tôi muốn mở miệng nói anh đừng khóc, vì anh khóc tôi càng suy sụp hơn, càng vật vã khổ sở hơn. Tôi muốn nói nhiều lắm, nhưng cuối cùng tôi vẫn chẳng thể nào mở miệng ra nói với anh được.

Tôi với anh cứ đứng bên nhau như vậy cho tới khi mặt trời dần lặn xuống khuất sau những ngọn núi lởm chởm cao ngất ấy, mới lặng lẽ một trước một sau đi về. Tôi không có trả lời anh, không có đi bên cạnh mà đi cách anh một đoạn vài mét, cũng không có quay lại nhìn dù trong lòng rất muốn, rất muốn. Bởi vì tôi sợ, tôi sợ những cố gắng của tôi trong hai tháng qua đều như bọt xà phòng vỡ vụn, tôi sợ tôi sẽ vỡ òa cảm xúc mà lao lại ôm lấy anh, hôn anh, làʍ t̠ìиɦ với anh như những lần trước đó. Về phía anh, lúc này anh cũng không còn kích động mà chất vấn tôi như hồi nãy, mà là im lặng, im lặng suốt quãng đường dài đi bộ.

Đi một lúc khá lâu mới về tới bản làng, nhìn thấy Việt đang ngồi khám bệnh cho đám bọn trẻ, trong lòng tôi ngùn ngụt dâng lên tức giận muốn lao đến làm ầm lên một trận với anh ta nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế xuống được. Tôi không muốn bọn trẻ nhìn thấy tôi với Việt cãi nhau, không muốn người dân trong bản tò mò xì xầm khi họ biết mối quan hệ của tôi và Dương, không muốn ba người chúng tôi trở thành tâm điểm của mọi sự bàn tán. Bởi vì tôi biết trong mắt bọn họ, tôi với Việt mới chính là một đôi, tôi với Việt mới chính là người yêu của nhau, là hạnh phúc của nhau.

Tôi đưa mắt nhìn đám A Long, nhớ tới mấy ngày trước chúng rủ nhau đan một vòng hoa đội đầu rất đẹp sau đó bắt tôi cùng với Việt chơi trò đám cưới, khóe mắt vừa ngưng khóc lại cay xè. Tôi khi ấy nào có nghĩ sâu xa, chỉ đơn giản cho rằng chúng muốn được chơi trò gia đình có cha là Việt, có mẹ là tôi, cứ nghĩ rằng chúng muốn cùng chúng tôi diễn một vở kịch gia đình hạnh phúc mà thôi nên không có từ chối. Để rồi mãi cho tới khi nghe được chúng thủ thỉ với Việt về ước muốn của chúng là muốn tôi với anh lấy nhau và sống mãi ở nơi này cùng bọn chúng, tôi mới nhận ra tôi đã bất cẩn quá rồi.

Cứ ngẩn người nhìn bọn họ hồi lâu, tôi bỗng dưng bị giọng nói của bé Miền làm cho bừng tỉnh. Con bé mếu máo nhìn tôi, nắm chặt lấy tay tôi lắc lắc, nói ngọng nghịu.

– Cô giáo, có phải cô sẽ về nhà đúng như lời chú bác sĩ nói không vậy…Có phải cô sẽ bỏ lại chúng em mà đi không..

Trước câu hỏi này của Miền, tôi cũng chỉ biết á khẩu không phải trả lời sao cho phải, bởi vì đến tôi hiện tại còn chẳng biết bản thân về hay là ở nữa. Tôi ở lại nơi này, làm gì có tương lai, nhưng rời đi thì lại không nỡ,biết phải làm sao đây..

– Chị…

Bọn nhỏ thấy tôi lúng túng như vậy thì bắt đầu nhao nhao, có mấy đứa còn khóc lớn chạy lại ôm chặt lấy chân tôi như kéo, lắc đầu hét lớn.

– Em không cho cô đi…cô đừng đi được không, được không cô…Em muốn được cùng cô với chú bác sĩ chơi trò gia đình, em muốn cô với chú ở đây với dạy học và khám bệnh cho tụi em…cô đừng về mà..

Bị bọn nhỏ bao vây, tôi chỉ biết đưa mắt nhìn Việt cầu cứu, dù sao thì có anh ta lên tiếng mấy đứa nhỏ cũng sẽ thôi không làm loạn nữa. Thế nhưng lần này tôi đã lầm, mặc cho Việt năn nỉ đám A long vẫn không chịu buông ra, thậm chí chúng còn chuyển sang ôm chặt lấy Việt gào thét, trong phút chốc sân nhỏ liền trở nên hỗn độn. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ chú tâm tới bọn trẻ và Việt mà quên béng đi mất anh cũng có mặt tại nơi này, đến khi hốt hoảng nhớ ra người đó, tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng to lớn nhưng cô đơn ấy xa dần, xa dần rồi khuất sau những căn nhà sàn cũ kĩ.

Mất một lúc khá lâu, tôi với Việt mơi thoát khỏi sự mè nheo của mấy đứa trẻ, khuôn mặt đầy hốt hoảng đảo ngược tới ngược lui tìm bóng hình của anh, nhưng chẳng thấy đâu nữa. Tôi điên cuồng chạy về hướng anh vừa đi, điên cuồng tìm mọi ngóc ngách giữa những ngôi nhà, điên cuồng gọi tên nhưng chẳng thấy anh đáp trả. Tôi bật khóc, khóc vì sự nhu nhược ngu dốt của mình, khóc vì bản thân không dám mạnh mẽ đứng lên cùng anh vượt qua những khó khăn ấy, khóc vì sự trớ trêu mà ông trời đang đày đọa lên chúng tôi. Tôi phải làm sao đây, phải làm sao đây….phải làm sao để có thể đường đường chính chính đi bên cạnh anh đây.

Tôi cứ ngồi khóc như vậy chẳng biết trời đất là gì, thậm chí khi cả người bị Việt ôm lấy cũng chẳng còn hơi sức mà phản kháng lại, mà đẩy ra. Trong đầu tôi lúc này chỉ còn chỉ duy nhất hình bóng của người đó, chỉ còn những câu nói đau lòng của anh mà thôi.

Khóc một trận chán chê, tôi theo Việt đi trở về nhà chính của trưởng thôn, khi ấy đồng hồ cũng đã chỉ 8 giờ tối. Tất cả mọi người đều đã ăn xong cơm từ sớm, chỉ còn lại tôi với Việt đến bây giờ vẫn chưa có gì vào bụng, cơn đói cũng vì mùi hương của thức ăn mà bắt đầu trở nên cồn cào. Nhìn những món ăn được coi là thịnh soạn nhất từ khi tôi đặt chân tới nơi này, cổ họng tôi chẳng thể nào kìm nén được nữa mà trở nên nghẹn đắng, l*иg ngực co rút lại không thở nổi.

Tôi ngước lên nhìn Việt, thấy anh cũng buồn bã nhìn tôi lòng càng thêm nặng trĩu, cố lấy lại bình tĩnh nói trong tiếng nghẹn đặc.

– Ăn cơm đi anh, em đói suốt từ trưa tới giờ rồi..

Việt gật đầu, đưa đôi đũa cho tôi đáp.

– Em ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ ngày mai còn có sức đi xuống núi nữa, tránh cho đói quá lại bị đau bao tử.

Nói rồi Việt gắp miếng thịt gà vào một cái bát sạch, cẩn thận gỡ hết xương ra rồi mới đặt vào bát tôi, dặn dò.

– Thức ăn này là bác trưởng thôn để phần cho em, em phải ăn hết không họ biết họ sẽ buồn lắm ấy. Những người trong bản họ không có suy nghĩ giông người Kinh chúng ta, thấy em vẫn để thừa lại họ sẽ nghĩ là em chê thức ăn họ làm không ngon nên mới không thèm động đũa tới.

Càng nghe Việt nói, tôi càng không thể nào có tâm trạng để vô tư mà ăn nữa, môi mím chặt cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào mũi giày vải mà Việt mua cho tôi hai tháng về trước, khó khăn lắm mới có thể cất lời.

– Em nói rồi mà, em đợi anh về rồi chúng ta cùng về…

– Không được ..( Việt đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, mắt nghiêm túc nhìn tôi )…Tôi nói rồi, em còn tương lai của mình, em còn phải về thành phố để tiếp tục việc học. Bản làng rất quý em, nhưng bọn họ cũng đều có suy nghĩ giống như anh, muốn em trở về nơi em phải về…Nếu em thật sự muốn giúp đỡ bọn họ, hãy phấn đấu trở thành một người có năng lực, môt người có tầm ảnh hưởng, có tiếng nói, khi ấy anh nhất định sẽ không bao giờ ngăn cản em việc giúp đỡ bọn họ…

Ngày hôm sau, trong lúc tôi vẫn đang vật lộn với con buồn ngủ vì cả đêm không chợp mắt thì liền bị đánh thức bởi những tiếng hò reo của mọi người trong bản. Chậm chạp ngồi dậy xỏ đôi dép mây mà bà ngoại A Long đan cho, tôi lững thững mắt nhắm mắt mở vén tấm vải che cửa lên nhìn về phía nơi đám đông tụ tập, đôi đồng tử không khỏi mở lớn nhìn chăn chăm vào những đồ đạc mới tinh đang được mọi người chuyển từ những chiếc xe ba gác nhỏ. Những thứ chẳng phải xa lạ gì nhưng lúc này lại khiến cho bản làng vui như trẩy hội, trên khuôn mặt ai nấy đều xuất hiện những nụ cươi tươi rói.

Trong lúc tôi vẫn đang lơ ngơ vì không biết chuyện gì xảy ra, bé Miền cùng với mấy đứa trẻ khác ồ ạt chạy lại, trên tay chúng đều cầm những chiếc cặp màu hồng phấn mới tinh vẫn còn được bọc nguyên vẹn trong túi bóng, cười tươi rói khoe khoang.

– Cô giáo nhìn này, bọn em có cặp mới, có sách vở và bút màu luôn này…Sách đẹp lắm cô ơi..

Một đứa nữa cũng khoe khoang :” Đúng rồi đấy cô, bọn em còn được phát cả quần áo mới, được phát cả chăn bông mới nữa..”

Tôi mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu chúng sau đó chầm chậm tiến lại chỗ đám đông, một phần vì tò mò không biết ai là người ủng hộ cho bản làng mấy thứ này, môt phần cũng vì muốn gọi Việt ra để nói nốt chuyện tối hôm qua. Thế nhưng đến khi nhìn thấy Dương đang đứng nói chuyện với trưởng thôn, tôi biết mình chẳng cần phải hỏi ai nữa vì câu trả lời đã hiện ngay trước mắt rồi.

Nhìn thấy tôi, anh cũng kết thúc luôn cuộc nói chuyện, bước chân sải nhanh tiến lại nhìn tôi một lượt, trách cứ.

– Sáng sớm dậy mà không biết đường khoác thêm chiếc áo ấm vào, em không biết sương muối trên núi độc lắm hay sao.

Nói rồi anh cởi chiếc áo bành tô của mình xuống khoác vào người tôi, thậm chí còn cẩn thận cài lại từng chiếc cúc cho gọn gàng. Áo anh rất rộng, rất thơm, khoác lên người tôi nhìn chẳng khác gì một cái chăn bông lớn, đã vậy bên trong vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh nên tôi chẳng hề thấy lạnh. Cánh mũi ửng đỏ vì lạnh thi thoảng vẫn ngửi thấy mùi hổ phách thoang thoảng trong từng sợi vải, cái mùi khiến tôi mê mẩn ngay từ lần đầu gặp mặt đến hiện tại, cho dù xa đến mấy vẫn chẳng thể nào nhẫm lẫn được với ai.

Một màn như vậy đều lọt vào mắt của tất cả mọi người, bọn họ bắt đầu nhìn chúng tôi xi xầm, tò mò lớn nhỏ, đa số đều là muốn biết quan hệ của tôi với anh là gì. Bác trưởng thôn có lẽ là người giữ được bình tĩnh nhất, ông tiến lại chỗ tôi với anh đang đứng, reo lên vờ hỏi.

– Cô giáo Vũ, cô quen vị này sao…vậy thì tốt quá rồi.

Tôi nhíu mày ngờ vực :” Tốt gì hả bác?”

Bác trưởng thôn với vẻ mặt phấn khởi, cười sung sướиɠ nói.

– Vị này chính là người kí kết với cán bộ huyện về việc tu sửa lại con đường đi vào bản của chúng tôi. Nhanh thì chỉ mất một hai năm sau, dân làng sẽ không phải di chuyển bằng xe bò để ra thị trấn nữa rồi. Thậm chí họ còn hứa sẽ cấp điện cho bản và xây trường học cho mấy đứa trẻ để chúng có thể đi học như ngoài thị trấn rộng lớn kia.

Nghe xong những lời bác ấy nói, tôi dường như còn không tin vào tai mình, phải hỏi đi hỏi lại ba bốn lần mới dám chắc đó là sự thật, ánh mắt nhìn anh đầy cảm xúc chẳng nói lên lời. Cái chính sách tu sửa ấy bản làng đã chờ đợi suốt 20 năm nhưng chờ mãi chờ mãi cũng chỉ là hư không mộng ảo, cuối cùng bọn họ đã chẳng còn dám nghĩ tới nữa. Lúc hỏi về vấn đề ấy, bác trưởng thôn chỉ nhìn tôi lắc đầu, thất vọng nói rằng nghe nói xây dựng con đường và tu sửa mọi thứ hết nhiều tiền lắm, đến hàng nghìn tỉ nên chẳng còn nhà đầu tư nào dám ho he bén mảng tới nữa. Vậy mà chỉ qua một đêm, tôi thật không ngờ, anh lại đứng lên nhận lấy cái dự án bỏ xó từ rất lâu lắm này, mặc cho chẳng có lợi nhuận thu về.

– Em…Anh…sao lại…

Nhìn thấy những biểu cảm lộn xộn này của tôi, anh bật cười thật nhẹ, yết hầu chuyển động lên xuống, gọi nhỏ.

– Vũ…( Anh nhìn vào mắt tôi, tận cùng dịu dàng gọi tên )…Đừng khóc, những chuyện em muốn, tôi sẽ thay em thực hiện nó, chỉ cần em về cùng với tôi, được không?

Đến lúc này thì tôi chẳng thể nào giả vờ mạnh mẽ, vô cảm hơn được nữa, cả người lao vào l*иg ngực của anh òa khóc như một đứa trẻ, mặc kệ cho mọi người đang chăm chăm nhìn vẫn không có ý định buông ra. Tôi không biết phải nói gì với anh lúc này, nói xin lỗi hay là cảm ơn, hay là nói những lời đường mật khác, tôi chỉ biết tôi đã thật sự nhận ra rằng bản thân tôi chẳng thể nào ngừng yêu anh được.

Tôi cứ ôm anh như vậy cho tới khi ánh mặt trời lên cao mới lưỡng lự buông khỏi, miệng mấp máy định lên tiếng thì bất chợt lại nghe thấy giọng quen thuộc của ba từ xa vọng tới, theo đó là cả tiếng của mẹ. Đưa mắt nhìn về chiếc xe ba gác chở hai người họ, tôi luống cuống cởi chiếc áo bành tô trả lại cho anh, môi mấp máy thưa.

– Bố….mẹ…sao hai người lại đến đây.

– Con gái ngốc…( bố tôi tiến tới ôm tôi, từng giọt nước mắt chảy xuống đỉnh đầu tôi lạnh toát, nghẹn ngào )… Không sao là tốt rồi, là tốt rồi…Lần sau đừng có tùy hứng khiến mọi người lo lắng như thế nữa.

Tôi dạ một tiếng thật nhẹ đáptrả ông, từ đầu đến cuối vẫn không dám nhìn lấy mẹ một lần, căn bản tôi vẫn chẳng biết nên đối mặt với bà ra sao. Bà có lẽ cũng cảm thấy hiện tại không thích hợp để chúng tôi ngồi lại nên chỉ nói với tôi qua loa vài từ sau đó đi về phía Việt nói chuyện gì đó, tôi đoán có lẽ là mẹ muốn hỏi anh ta về tôi trong thời gian qua sống như thế nào.

Đảo mắt chăm chăm nhìn tất cả những người quan trọng với mình, tôi biết tôi chẳng còn hi vọng gì nữa về việc được họ đồng ý cho ở lại nơi này, nên ngay sau đấy liền trở về căn phòng nhỏ thu dọn đồ đạc cho kịp chuyến đi xuống núi trước khi trời tối xuống. Lũ trẻ biết tôi phải đi thì nhốn nháo sụt sịt, thế nhưng vẫn chẳng đứa nào dám ôm tôi giữ lại giống như hôm qua, có lẽ chúng ít nhiều cũng hiểu được lý do tôi phải trở về.

Sắp xếp mọi thứ tươm tất, bố tôi giúp tôi kéo chiếc va li đi về phía chiếc xe ba gác, xong xuôi ông quay người cảm ơn tất cả bản cùng với đoàn của Việt vì đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua, sau đó liền giục tôi.

– Lên xe đi Vũ, nếu không nhanh trời tối chúng ta cũng không ra được đường lớn đâu.

Tôi nặng nề gật đầu, ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm bóng hình của anh nhưng lại chẳng thấy đâu nữa, miệng muốn mở ra hỏi bố nhưng vô tình chạm với ánh mắt của mẹ liền á khẩu lại chẳng thể cất nổi, đành ngập ngừng li nhí.

– Vâng ạ, con biết rồi bố…( ngoái lại chào tạm biệt tất cả, tôi mỉm cười với Việt )…Em về trước đây, bao giờ anh về nhớ báo cho em biết nhé, em mời anh uống trà sữa.

Việt gật đầu dõi theo từng bước của tôi, cánh tay vẫn đưa lên vẫy tôi, nói với theo.

– Được, nhất ngôn cửu đỉnh, khi nào tôi về nhất định tôi sẽ đến trường học tìm em.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, chiếc xe ba gác chở một nhà 3 người chúng tôi cũng lắc lư theo con đường gập ghềnh nham nhở đến tối mịt mới trở ra được tuyến giao lộ thị trấn và dừng lại bên cạnh chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc, chiếc xe mà tôi với anh đã từng làʍ t̠ìиɦ trong đó.

Chuyển mọi đồ đạc của tôi sang đó, bố tôi trầm ngâm rất lâu mới nhìn anh lên tiếng.

– Dương đưa bé Vũ trở về giúp tôi trước nhé, tôi với mẹ con bé có chút chuyện nên chưa thể về cùng ngay được.

Nói rồi bố tôi chẳng để cho tôi phản kháng hay lên tiếng liền kéo mẹ tôi đi một mạch đi về hướng tạp hóa bánh kẹo, đến 20 phút trôi qua vẫn không thấy hai người quay lại, anh đành cất giọng.

-Lên xe đi tôi đưa em về, bố mẹ em chắc họ thật sự có chuyện rồi, chứ không phải là tránh mặt tôi đâu.

Tôi thở dài nhìn về lối họ vừa đi một lần nữa, đợi thêm 5 phút vẫn chẳng thấy gì liền gật đầu đi theo anh lên xe, tâm trạng bồn chồn thấp thỏm đến khi ngồi yên vị trên ghế vẫn chẳng thể buông lỏng. Khi chiếc xe chuẩn bị lăn bánh, tôi chợt nhớ ra tôi vẫn đang trong kì nguyệt san, suốt 5 tiếng di chuyển vẫn chưa thay, liền vội vàng hét lên hai từ “ dừng lại “ với anh, sau đó vội vã đẩy cửa xe lao xuống chạy về phía quán tạp hóa, không quên nói vọng lại.

-Em đột nhiên nhớ ra thứ cần phải mua, anh đợi em một chút nhé, em quay lại liền…

Cửa hàng tạp hóa cách xe anh một khoảng khá xa tầm 50 mét, chạy được đến nơi tôi cũng muốn đứt hơi luôn rồi, phải ngồi thụp xuống một vài phút mới có thể điều chỉnh lại hơi thở của mình. Đến khi nhịp tim cũng gần như ổn định, tôi mới từ từ đứng dậy nói với chủ quán mua một vài cuộn băng nhỏ và đi nhờ vệ sinh. Xong xuôi tất cả tôi liền trở ra, lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ của quán, bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng cãi nhau xì xèo, tuy không lớn nhưng giọng nói gắt gỏng chứng tỏ người kia phải tức giận lắm. Vốn dĩ tôi cũng chẳng có ý định dừng lại nghe làm gì vì dù sao cũng chẳng phải là chuyện của tôi, thế nhưng lúc tôi toan bước đi, giọng nói ấy lại vang lên lần nữa, và lần này nó chính xác là giọng của bố tôi.

Đưa mắt nhìn về phía xe của anh rồi lại nhìn về con hẻm trước mặt, tôi đấu tranh hồi lâu cuối cùng cũng chậm chạp quyết định bước về phía con đường ấy, trống ngực càng lúc đập càng mạnh. Núp người sau bức tường của quán đưa mắt về phía bãi đất trống, tôi nhìn thấy bố và mẹ, bọn họ vẫn điên cuồng cãi nhau, vấn đề đều xoay quanh tôi và người kia.

-Tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ đón con bé Vũ ra ngoài Bắc, con bé sẽ ở với tôi, cô tốt nhất đừng có lằng nhằng gì khác.

Bố tôi trợn mắt quát mẹ. Mẹ tôi lúc này cũng không vừa, bà không nhẫn nhịn nữa to tiếng quát trả.

-Con bé là con của tôi, anh chẳng có cái quyền bắt nó về ngoài đó. Anh cũng chẳng thể bảo vệ được nó khỏi mẹ anh, em anh và vợ mới của anh, nên đừng có một hai bắt tôi phải đồng ý. Đừng có mơ…

-Hừ..con bé ở với tôi chẳng có gì khó khăn hết, ngược lại tôi còn thấy đây là cơ hội tốt để cô cưa cẩm thằng Dương đấy, cố mà nắm giữ cho tốt, vợ cũ…

---------