Chương 32
CHƯƠNG 32Hôm nay là tròn 90 ngày tôi đảm nhận nhiệm vụ dạy bọn trẻ đánh vần học chữ, cũng chẳng biết là do tôi dạy dễ hiểu hay bọn trẻ quá chịu khó mà chúng hầu hết đêu đã biết viết, tất nhiên chỉ là mấy từ đơn giản như cha, mẹ, ông, bà. Nhìn mấy đứa lụi cụi nắn nót từng chữ lên những tờ giấy mà Việt mang theo từ thành phố lên, trái tim nguội lạnh của tôi cũng len lỏi ấm dần lên càng lúc càng nhiều. Tôi vui vẻ, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi làm được một việc có ý nghĩa như vậy, lần đầu tiên tôi được người khác gọi mình là cô giáo. Và đây cũng là lần đầu tiên tôi biết rằng, hóa ra tôi so với mấy đứa trẻ này còn hạnh phúc hơn rất nhiều.
Bố mẹ tôi tuy không còn ở với nhau nhưng chí ít tôi còn được nhìn thấy họ, còn bọn trẻ, bé thì không còn ba, bé thì không còn mẹ, đau lòng hơn còn có bé chẳng còn cả hai. Chúng sống nương tựa với nhau dưới mái nhà tình thương mà bác trưởng thôn cùng bản làng xây dựng lên, không có điều kiện tới trường nên từ khi biết nhận thức, chúng đã phải nhai lưng đi vào rừng đốn củi, đi làm rẫy, đi chăn dê. Cuộc sống nơi bản nghèo chẳng biết bao giờ mới cải thiện được.
Đang mải mê chỉ bài cho A Lí, bé trai nhỏ tuổi nhất trong lớp học, tôi bỗng dưng nghe thấy tiếng Miền gọi.
– Cô giáo ơi, chú bác sĩ đẹp trai tới tìm cô kìa.
Ban đầu khi nghe bọn trẻ gọi mình là cô giáo, tôi thật sự cảm thấy không quen, thậm chí còn có chút bỡ ngỡ không dám nhận, vì dù sao cái danh xưng cô giáo ấy đối với tôi mà nói chẳng hề thấy phù hợp chút nào. Nói đi nói lại tôi cũng chỉ là một đứa học sinh lớp 11, kiến thức cũng không được liệt vào loại xuất sắc, sao có thể mặt dày tới nỗi tỏ ra không biết gì cứ để chúng gọi như vậy cơ chứ. Tôi không ngại với người dân nơi đây, tôi ngại là ngại với những đồng nghiệp của Việt, dù sao họ đều là những người có bằng cấp, tuy không nói trước mặt nhưng biết đâu sau lưng lại tẩm ngầm tẩm tầm ngầm chê tôi này nọ, suy cho cùng tôi vẫn chẳng thể nào nghe được. Thế nhưng cho dù tôi có từ chối bao nhiêu lần chúng vẫn liên tục gọi như thế chẳng thay đổi, lại thêm được sự ủng hộ của Việt cùng người dân trong bản, tôi cuối cùng cũng phải thỏa thuận không nói đến chuyện này nữa.
Ngước nhìn về phía cửa sổ nơi cánh tay bé Miên chỉ, tôi trông thấy Việt lười biếng đứng dựa vào đó, trên người vẫn khoác chiếc áo blu trắng dài tới qua hông, có lẽ là vừa kết thúc công việc tái khám bệnh. Liếc đồng hồ treo trên trường cũng đã chỉ 10 giờ trưa, tôi chỉ nốt cho A Lí giải bài phép cộng, xong xuôi liền lên tiếng dặn dò tất cả.
– Các em hôm nay nghỉ sớm nhé, nhớ là bài tập chị giao phải làm hết biết chưa…Ngày mai chị kiểm tra mà thấy bé nào chưa làm là chị phạt đấy nhé..
Đám trẻ được tôi cho nghỉ sớm thì vui lắm, đứa nào đứa đấy đều nhộn nhạo thu dọn bút với giấy cất gọn vào trong ngăn bàn, không quên đáp trả tôi.
– Chúc cô giáo đi chơi với chú bác sĩ vui vẻ ạ..
Nói xong tất cả như sợ bị tôi mắng liền ồ ạt chạy ù ra khỏi lớp, một màn như vậy không những khiến Việt khó chịu, mà ngược lại anh ta còn cười nhẹ hùa theo.
– E hèm…không biết cô giáo rảnh chưa, có thời gian nói chuyện với tôi chứ..
Tôi nhìn Việt thoáng gật đầu nhẹ, bước từng bước đi bên cạnh cùng anh đi về dòng suối nhỏ cách bản một đoạn khoảng tầm gần cây số, vừa đi vừa hỏi.
– Anh hôm nay khám xong sớm vậy sao, bình thường em thấy giờ này anh vẫn còn đông bệnh nhân lắm mà.
Việt ừm một tiếng trong cổ họng đáp trả tôi, trầm ngâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi một vài phút rồi mới nói tiếp.
– Ừm, dùng thuốc hơn hai tháng, có người kiêng khem được nên bệnh tình thuyên giảm đi rất nhiều, cũng không cần phải tư vấn lại cho họ hiểu nữa nên nhanh hơn lần đầu mới tới…Mà Vũ này, tôi nghe trưởng thôn nói hôm nay có đoàn nhà báo đi lên đây lấy tin, họ sẽ ở lại khoảng 1 – 2 ngày gì đó…em có ý định trở về không?
Nghe anh nói vậy, tôi bỗng dưng khựng người lại, tâm trạng liền kéo đến ồ ạt những cảm xúc không tên, có buồn, có vui, có không lỡ và có chút đau nhói. Hai tháng sống ở nơi này, cái nơi hoang vu thiếu thốn nhưng lại khiến tôi lại cảm thấy rất vui, thấy thoải mái, bây giờ đột nhiên nói đến chuyện phải rời xa, tôi nhất thời không biết nên trả lời sao cho phải. Ban đầu tôi chỉ có ý định cùng Việt đi tới nơi đây với khái niệm anh đi đâu tôi đi đó, dù sao anh cũng là người quen duy nhất tôi bám víu. Nhưng dần dần càng lâu tôi lại càng muốn ở đây trải nghiệm và giúp đỡ người dân nơi này. Tôi biết một đứa như tôi chẳng thể nào giúp bản làng phát triển, giúp bản làng thoát khỏi đói nghèo, nhưng tôi có thể làm được lời Việt nói với tôi ngày trước, tôi có thể dạy chữ cho bọn trẻ. Tôi sẽ dạy chúng biết viết tên, biết đếm, biết tính toán, tôi sẽ kể cho chúng nghe về thế giới bên ngoài những ngọn núi này là đô thị nhộn nhịp ra sao, là cuộc sống đầy màu sắc như thế nào, sẽ để chúng biết thật ra chúng không hề cô đơn vì chúng còn có tôi bầu bạn.
Nghĩ đến những tiếng gọi cô ơi cô ơi của A Lí, A Sìn, A long, của Miên, tôi ngẩng đầu lên nhìn Việt, chần chừ mãi cũng lắc đầu mấy cái thật nhẹ, mấp máy đáp trả.
– Em muốn ở lại, có về thì cũng đợi anh xong công việc rồi chúng ta cùng về..
Việt thấy tôi nhất quyết không đổi ý như vậy thì không cố thuyết phục tôi thêm gì nữa, anh kéo tay ôm chặt lấy tôi vào trong l*иg ngực của mình, tựa cằm lêи đỉиɦ đầu tôi thủ thỉ.
– Vũ…xin lỗi…Tôi xin lỗi vì đã đưa em đến cái nơi đầy khổ sở này.
Trước cái ôm đầy bất ngờ của Việt, đầu óc tôi bỗng dưng trở nên hỗn độn những hình ảnh trước kia của mình, hình ảnh tôi ôm người đàn ông tôi đã từng gọi là ” chú ” trên môi luôn hiện hữu nụ cười hạnh phúc, hình ảnh tôi rúc trong l*иg ngực của người đó mà nũng nịu, mà nhõng nhẽo, trái tim đang bình yên lại trở nên đau nhói. Ba tháng rồi, ba tháng tôi không nói chuyện cũng như gặp lại người đó rồi, không biết anh với mẹ tôi như thế nào, họ có lo lắng mà cuống lên đi tìm tôi hay không, có cãi nhau hay không. Còn bố tôi nữa, liệu ông có như họ, lùng xục khắp mọi ngóc ngách chỉ hi vọng tìm được đứa con bất hiếu là tôi hay không, liệu ba người bọn họ sẽ ngồi lại giải quyết mọi khó xử trước kia chứ. Ngoài những thứ này, tôi còn nghĩ nhiều lắm, càng nghĩ tôi càng muốn khóc, càng muốn gục ngã yếu đuối, nhưng rồi tôi cũng kiềm chế lại được, bởi vì tôi không muốn ở trong vòng tay của Việt mà khóc về người đàn ông khác.
Ngồi với anh dưới bóng râm bên cạnh con suối nhỏ, tôi đưa mắt nhìn xa xăm vào những đồi cây phủ kín một màu xanh trước mặt, rầu rĩ hỏi Việt.
– Anh…anh với bố anh bây giờ vẫn nói chuyện với nhau chứ.
Việt ngẩn người nhìn tôi lắc đầu, rút bao thuốc từ trong túi ra lấy một điếu đưa lên miệng châm lửa rít mấy hơi thật dài, sau đó mới khàn giọng trả lời.
– Tôi không nói chuyện với ông ấy suốt 2 năm kể từ khi chuyện đó xảy ra, và tôi đã từng nghĩ tôi sẽ không bao giờ muốn gặp lại ông ấy, cho tới khi biết được ông ấy bị tai nạn trở thành người thực vật, tôi mới nhận ra, mọi oán hận tôi đang cố giữ đó chẳng đáng chút nào. Tất nhiên đấy đều là chuyện trước kia mà thôi…( nhìn sang tôi, Việt hỏi ngược lại )… Vậy còn em thì sao, em có hận mẹ em không, hận mẹ em lớn tiếng mắng em khiến em bỏ nhà đi biệt xứ.
Tôi lắc đầu cười nhẹ, bứt những ngọn cỏ gà dưới chân vất xuống con suối trước mặt, nghẹ giọng đáp trả Việt.
– Hận ư, không hề có chuyện đó đâu..Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hận mẹ, bởi vì bà rất thương em, trong lòng em, em luôn muốn những điều tốt đẹp nhất đều tới với bà..
– Chính vì thế nên em chọn cái cách ngu xuẩn là bỏ đi không muốn xuất hiện trước mặt họ, chọn cái cách cầu xin người đàn ông kia yêu mẹ em, trong khi anh ta lại một mực yêu em đến điên dại…( trầm mặc vài giây, Việt nói tiếp )… Vũ này, tình yêu được xây dựng trên nền tảng hai người đều có cảm giác yêu thương nhau, đó mới đích thực được gọi là tình yêu. Chứ giữa 1 người muốn yêu và 1 người không muốn yêu làm sao có thể tồn tại được mối quan hệ đó, càng cố chấp chỉ càng khiến tất cả đau khổ hơn mà thôi, em hiểu ý tôi chứ…
Việt cắt lời tôi nói một tràng khiến tôi chỉ biết ngẩn người thắc mắc vì sao anh lại biết tường tận như thế, tôi nhớ rõ ràng tôi chỉ có hỏi anh ta mỗi câu ” anh nghĩ sao về việc hai mẹ con cùng yêu chung một nguời đàn ông” thôi mà, tôi đâu có nói thêm gì khác nữa đâu. Bỗng dưng chẳng hiểu sao lòng tôi lại thấp thỏm đến khó chịu, ngờ vực hỏi Việt.
– Anh tại sao lại biết chuyện của em…Em nhớ em đâu có kể cho anh biết đâu nhỉ..
Việt nhún vai không trả lời, anh kéo tôi đứng dậy, thở hắt ra một hơi thật dài nhìn đồng hồ trên tay, sau đó quay sang tôi nói một câu càng khiến tôi ngu ngơ hơn.
– Về thôi, tôi nghĩ họ cũng tới nơi rồi đấy…
– Ai tới, là đoàn phóng viên sao, em nhớ anh vừa nói họ bảo 1 – 2 ngày nữa mới tới mà
Tôi luống cuống chạy theo Việt hỏi dồn dập, nhưng mặc cho tôi có hỏi đến khô cả cổ họng anh ta cũng làm như câm như điếc không nghe thấy gì, đến khi về tới con đường nhỏ duy nhất dẫn vào bản, mới quay ngoắt lại nghiêm túc nhìn tôi, nói.
– Vũ này, tôi…tôi hi vọng em sẽ không giận tôi vì đã tự ý làm như thế, tôi hi vọng em hiểu tôi tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho em mà thôi…Tôi biết em rất quý bản làng và bọn trẻ, nhưng em còn tương lai, em còn bao ước mơ lẫn hoài bão phía trước, em….em tốt hơn vẫn nên trở về thì hơn.
Đôi lông mày tôi càng nhíu chặt hơn khi nghe những lời ấy, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến lí do tại sao Việt lại nói như vậy, thế nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng thể nào tìm được điều gì thuyết phục. Khi bản thân vẫn chìm đắm trong cái sự phân tích hỗn độn của riêng mình, tôi bỗng dưng nghe thấy giọng nói của anh gọi tên tôi, rất gần. Ban đầu tôi còn cứ tưởng là mình đang mơ, là do mình ảo tưởng, nhưng khi tiếng gọi ấy lần nữa lọt vào tai, tôi đã thật sự sợ hãi nhận ra rằng, mọi thứ đều là sự thực.
Giương đôi mắt về phía sau lưng Việt, tôi nhìn thấy anh, người đàn ông suốt ba tháng qua không ngày nào là tôi không thấy nhớ. Anh gầy đi nhiều lắm, làn da tái xanh giống như người vẫn còn bị ốm, râu ria lởm chởm đầy dưới chiếc cằm cương nghị, chẳng còn vẻ phong độ mỗi khi mặc vest đắt tiền nữa. Tôi nhìn anh, nhìn thấy đôi mắt màu xanh lá buồn bã lẫn tuyệt vọng của anh, cảm xúc chẳng thể nào kiềm chế được nữa mà vỡ òa trong tiếng khóc, đau đớn đến vỡ vụn. Tôi không dám chạy lại ôm anh, không thể mở miệng trách Việt, tôi không biết làm gì ngoài việc quay người chạy một mạch về phía con đường ngược lại.
Tôi cứ chạy mặc cho đôi chân mỏi nhừ vẫn không dừng lại, tôi cứ chạy cứ chạy không định hướng cho đến khi trước mặt là con suối hồi nãy mới ngồi thụp xuống nức nở. Bàn tay mười ngón không ngừng cào mạnh trên nền đất sỏi đến bật máu, tôi vừa cào vừa hét đến rát cổ họng, hét đến khàn cả tiếng..Tại sao, tại sao ông trời lại mang anh đến nơi này…Tại sao, tại sao trong lúc tôi quyết tâm muốn buông bỏ lại để tôi nhìn thấy anh…Tại sao..tại sao cơ chứ…Tôi sắp quên được anh rồi mà…tôi sắp quên được rồi mà…
– Vũ….
Sau tiếng gọi đầy chua xót ấy, cả người tôi bị anh kéo lại ôm chặt vào lòng, đôi môi cũng nhanh chóng bị người ấy gắt gao chiếm lấy. Anh hôn tôi điên cuồng như muốn rút cạn hết hơi thở, hôn đến khi cả người tôi chẳng còn sức lực nào nữa mới chịu buông ra, cất giọng khàn khàn trách móc.
– Ba tháng, em có biết ba tháng qua tôi đã điên cuồng đi tìm em như thế nào không hả…Em có biết suốt hai tháng qua tôi chẳng có nổi một giấc ngủ ngon hay không, có biết tôi nhớ em đến như thế nào không…Vũ..
Tôi biết chứ, chẳng cần anh phải nói tôi cũng biết, nhưng biết rồi thì sao, tôi với anh cũng đâu có thể đến bên nhau được đâu, tôi với anh cũng đâu có thể thực hiện được lời đã hứa. Tôi muốn làm cô dâu của anh, muốn làm vợ của anh, muốn làm mẹ của các con anh, muốn là người nắm tay anh đi hết quãng đường đời còn lại… Muốn lắm, chỉ là những điều ấy sẽ mãi chẳng bao giờ trở thành hiện thực được đâu
Đưa tay lên quẹt sạch những giọt nước mắt tèm lem trên má, tôi cố ổn định lại cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi.
– Anh…anh lên đây cùng với ai…là Việt nói cho anh biết em ở đây đúng không?
– Ừ, buổi trưa ngày hôm qua tôi có nhận được điện thoại của công an thành phố, họ nói có người báo tin cho họ về tung tích của em, nên tôi liền tới đây tìm
Tôi mím môi gật đầu, không biết nên nói gì tiếp theo thì đôi bàn tay đã bị anh nắm lấy, đau lòng nói tiếp.
– Vũ…theo tôi trở về được không, theo tôi về lại Sài Gòn, rồi chúng ta lại giống như ngày trước được không?
– Không…( tôi vội vàng rụt tay lại, quay mặt sang hướng khác tránh đi cái nhìn của anh, khó khăn lắm mới có thể nói tiếp được )…Anh về đi, em muốn ở lại nơi này với bọn trẻ…em không muốn về lại nơi đó…
– Tại sao ..( anh kích động túm lấy vai tôi, khóe mắt đỏ sọng gần như muốn khóc, giọng nghẹn lại ).. tại sao lại không muốn về cùng với tôi, tại sao em cứ phải cả hai chúng ta đau khổ thì em mới thấy hài lòng vậy hả? Em nói em sợ mẹ em buồn, vậy tôi hỏi em, có bao giờ em nghĩ đến cảm giác của tôi không, cảm giác không được ở bên em tôi đau như thế nào không? Không đúng không, em chưa bao giờ nghĩ tới đúng không?
Tôi đau lòng nhìn anh, nước mắt lại lăn dài trên má chảy xuống môi mặn chát. Ai bảo anh là tôi không nghĩ, tôi nghĩ chứ, tôi đâu có vô tâm đến mức không nghĩ tới nó, chỉ là tôi không muốn để lộ ra cho anh biết mà thôi…Tôi không muốn để anh biết tôi cũng điên cuồng nhớ anh đến tim gan vỡ vụn, tôi không muốn để anh biết những khi đêm về tôi đều khóc đến sưng hết cả mắt vì nhớ, tôi không muốn để anh biết tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều…Tôi làm như vậy chỉ là không muốn anh khổ sở chờ đợi một đứa không đáng là tôi mà thôi.
– Đúng…em vô tâm như vậy đấy, em chính là con người như thế đấy…Anh đừng yêu em nữa, đừng có quan tâm hay bám víu lấy em nữa.
Nghe những câu nói đầy tàn nhẫn của tôi, anh không những không tức giận hay bỏ đi như tôi đã nghĩ, mà chỉ im lặng, im lặng rất lâu, đến khi tôi chẳng thể nào chịu nổi được định nổi khùng lên lần nữa thì mới cất giọng nói tiếp.
– Tôi nói rồi, cả đời này tôi chỉ muốn cùng em dây dưa, ngoài em ra sẽ chẳng để ý đến một ai khác nữa, cho dù người ấy có là mẹ em tôi cũng không ngoại lệ. Vũ, việc em đuổi tôi em cứ đuổi, việc tôi đợi em, tôi vẫn cứ đợi…Nếu sau này em thật sự tìm được hạnh phúc ở nơi khác, khi ấy tôi nhất định sẽ để em đi..Nhất định là như thế..
Nghe những lời nói ấy của anh, tôi muốn phản bác cãi cố nhưng rồi lại bị những giọt nước mắt của anh làm cho nghẹn lại…Anh khóc, một người đàn ông cứng rắn như anh mà lại rơi lệ vì một con nhóc không biết điều như tôi,có đáng không cơ chứ… có đáng không….
– Vũ, về với tôi đi…
---------