Chương 31
CHƯƠNG 31Tôi lúc này chẳng thể nào khóc nổi nữa, chỉ biết đưa đôi mắt vô hồn nhìn thành phố càng ngày càng xa dần, sau một vài phút cũng quyết tâm dứt khoát cúi đầu xuống, cố ổn định lại cảm xúc hỗ độn bên trong không để mất bình tĩnh thêm nữa. Không có điện thoại trong người, ngoài hơn triệu bạc vẫn còn trong túi áo với chiếc vali chưa kịp sắp đồ ra ngày hôm qua, tôi chẳng dám nghĩ tới cuộc sống của tôi ngày sau sẽ như thế nào với một nơi hoàn toàn xa lạ không người thân quen.
Tôi biết tôi bỏ đi như thế này sẽ khiến mọi người vô cùng lo lắng, tôi biết cách xử lí của mình là dại dột, nhưng suy đi tính lại tôi ngoài cách này ra thì chẳng nghĩ được gì hết. Tôi ở lại sẽ càng khiến cho mối quan hệ trở nên bung bét hơn, sẽ khiến cho mẹ và người ấy càng thêm đau lòng và khó xử hơn mà thôi. Sáu tháng trước, tôi cùng mẹ kéo vali đi ngay trong đêm vào Sài Gòn nhộn nhịp vì gia đình tôi tan vỡ, sáu tháng sau, tôi lại một lần nữa kéo vali đi khỏi Sài Gòn tới một nơi mà tôi còn chẳng thể hình dung nó như thế nào với trái tim quặn thắt chỉ vì tôi với mẹ tôi cùng yêu chung một người đàn ông. Tôi đã từng gào lên hỏi ông trời tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao lại reo xuống tôi bao nhiêu trắc trở lẫn đau đớn như thế, nhưng rồi sao, cho dù tôi có gào đến khản cả cổ họng, tôi vẫn không thể nhận được câu trả lời thỏa đáng…Và rồi khi nghe những lời mẹ mắng tôi, tôi mới nhận ra rằng, cuộc đời tôi đáng bị như thế, vì tôi..vì tôi yêu người mẹ tôi yêu..
Cứ chìm đắm trong dòng suy nghĩ ngổn ngang ấy mà tôi không hề hay biết bên cạnh tôi, anh phụ xe đã gọi tên bao nhiêu lần, đến khi bả vai bị vỗ nhẹ mới giật mình quay người lại hốt hoảng, nói lắp bắp.
– Dạ…anh..anh gọi em ạ.
Anh phụ xe gật đầu, nhìn thấy tôi lơ ngơ như gái quê mới lên thì nở nụ cười thật cươi trêu ghẹo.
– Từ bấy đến giờ chỉ có em lên xe thôi, anh không gọi em thì gọi ai đây….Gọi đến 4 – 5 câu rồi vẫn thần người ra có thưa gì đâu, anh còn tưởng em bị lặng tai đấy.
– Em…em tập trung nghĩ đến mấy chuyện linh tinh quá thôi…( Tôi cố nặn ra một nụ cười nhẹ, sau đó hỏi tiếp ).. Mà anh gọi em có chuyện gì không vậy..
– Ừ, thu tiền vé xe em nhé…Em dừng lại ở chỗ nào đây để anh còn biết đường tính tiền nào.
Tôi gật đầu, vộ vàng kéo khóa xuống lôi mấy tờ tiền từ trong túi áo ra, nhìn thấy chiếc thẻ đen được kẹp lẫn trong đó thì hốt hoảng. Đây chẳng phải là chiếc thẻ nắm giữ hết số tiền của anh hay sao, sao nó lại ở trong túi của tôi, tôi nhớ hồi sáng tôi đâu có nhận đâu. Bất chợt tôi nhận ra cái lúc tôi cùng với anh làm chuyện đó trên xe, trong đầu không ngừng tự hỏi có khi nào nhân lúc tôi đê mê mụ mị chìm đắn trong hoan lạc anh mang tới, anh đã lén bỏ vào túi áo tôi hay không..Chẳng tìm được lí do nào thích hợp hơn cái lí do này, tôi chỉ biết thở dài nhìn chằm chằm vào nó, mím môi đút lại vào trong túi áo khóa lại, tự dặn bản thân sau khi xuống đến nơi nào đó sẽ đi tìm cái bưu điện để gửi chuyển phát trả anh cho xong.
Đã tìm được ra cách xử lí nó ổn thỏa, tôi lúc này mới ngẩng lên nhìn anh phụ xe lần nữa, chỉ giữ lại 300k còn đưa 1 triệu cho anh ta, mấp máy nói.
– Em gửi anh tiền xe…
Anh phụ xe thấy tôi cứ đưa tiền như vậy thì ngạc nhiên chăm chăm soi xét , hỏi .
– Em gái, em không nói em đi đâu thì anh làm sao mà biết đường lấy tiền của em chứ..
Tôi lúc này mới ngớ người ra lúc vẫy xe tôi chẳng nhìn xem xe này là xe đi đâu, thành ra bây giờ lơ ngơ chẳng khác gì gái dân tộc, khuôn mặt cứng lại khó xử.
– Vậy à…vậy anh cho em hỏi xe mình đi đâu vậy…Em…lúc bắt xe em không có để ý đến lên…
Anh ta nghe ậy hết nhìn tôi lại nhìn xuống chiếc vali của tôi, ngờ vực.
– Em gái, xe này là xe đi ngược ra miền Trung nhé…Em định xuống ở đoạn nào đấy.
– Em…em…
Trước câu hỏi của anh phụ xe, tôi ấp úng mãi vẫn không biết phải trả lời thì sao thì lúc này phía dưới vang giọng của một người đàn ông, quay lại nhìn tôi mới nhận ra đó là Việt.
– Cô ấy đi với tôi, chúng tôi cùng nhau xuống ở Quảng Bình.
Nói xong anh ta liền rút từ trong ví ra tiền trả cho nhà xe, xong xuôi thì cũng không có về chỗ cũ nữa mà ngồi luôn xuống bên cạnh tôi, nhíu mày hỏi cộc lốc.
– Bỏ nhà đi…cũng gan lớn nhỉ.
Tôi lúc này vẫn chưa hoàn hồn nên vẫn cứ nhìn Việt chằm chằm, không nghĩ nửa tháng trôi qua tôi lại gặp anh ta trong cái hoàn cảnh bản thân đang bỏ trốn ở cái nơi lạ lẫm như thế này, khó khăn lắm mới có thể mở miệng.
– Tôi…Anh nhận ra tôi lúc nào…
Việt ngả đầu ra ghế xa, hai tay vòng lên để gối, luời biếng đáp trả tôi.
– Từ lúc cô với bộ dạng chân đất, đầu tóc bù xù cầm chiếc vali chạy lên xe…( quay sang tôi, anh ta nhếch miệng )…Và khóc không biết đến trời đất có hình dạng ra sao.
Nghe Việt nói vậy, tôi mím môi không có trả lời anh, đầu tựa vào cửa xe ô tô nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ liền kéo tới. Giấc ngủ không sâu, nhưng lại khiến tôi mê man gặp những cơn ác mộng khủng khϊếp, thậm chí có lẽ vì điều ấy quá chân thận nên tôi còn không thể kiềm chế được cả hành động của mình mà lôi kéo lấy người bên cạnh khiến anh ta trở nên trông chật vật cũng không kém tôi là bao. Tất nhiên những điều này đều khi tôi tỉnh dậy mới được nghe mọi người trên xe kể lại.
Vì xe chạy không có bắt khách nên đến 11 giờ đêm tôi với Việt cũng xuống đến Quảng Bình, một tỉnh thuộc khu vực miền Trung được ví với cái tên “ miền cát trắng “. Thành phố Quảng Bình tuy đã qua tết nhưng khoảng thời gian gần nửa đêm này vẫn có rất nhiều người tụ tập trong công viên và đi lại nườm nượp, nên tôi cũng không thấy lạc lõng lắm. Thời tiết tì khỏi phải nói, so với Sài Gòn thì lạnh hơn nhưng cũng không đến mức cóng như Hà Nội, nên với chiếc áo len choàng trên người tôi cũng không có cảm thấy rét quá.
Việt dẫn tôi vào một quán ăn bình dân vẫn còn mở gần đó, gọi hai bát phở bò cùng với đĩa quẩy nóng, xong xuôi mới nhíu mày hỏi tôi.
– Ăn xong tôi tìm cho cô một khách sạn để ngủ qua đêm, đến sáng ngày mai thì nhớ gọi điện cho người nhà lên đưa về. Con gái con đứa một mình nơi đất lạ nguy hiểm lắm, không cẩn thận còn bị bọn buôn người bắt bán sang Trung Quốc cũng nên ấy chứ..( nhìn tôi một lượt nữa, Việt nói tiếp )…Nhìn cô cũng xinh xắn, lại dáng chuẩn, bán đi cũng được khối tiền ấy chứ ít gì…
Tôi biết Việt nói vậy là muốn tốt cho tôi, nhưng tôi đã quyết định đi rồi, thì đâm lao phải theo lao thôi, sao có thể trở về được cơ chứ. Có về thì cũng là tôi về Hà Nội với bố, nhưng giữa một bầy rắc rối là mụ Qúy, con Liên và bà nội tôi, suy đi tính lại tôi cũng chẳng thể nào ở được. Mà một mình thì lại lơ ngơ không biết gì, không cẩn thận đúng như lời anh ta nói bị bọn buôn người bắt phải chắc số tôi tận luôn chứ chẳng còn hi vọng gì nữa. Đấu tranh tư tưởng rất lâu về việc đi hay ở lại hay quay về, trong đầu tôi bỗng dưng xuất hiện một suy nghĩ hay là tôi đi theo Việt, như vậy vừa an toàn mà lại không sợ lạc lõng không quen biết ai. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không có dám nói ngay lúc bấy giờ, phải đợi anh ta ăn xong bát phở với đĩa quẩy mới lấm lép mở miệng.
– Anh bác sĩ…anh đi đâu mà ra Quảng Bình thế…Tôi tưởng anh đi làm trong bệnh viện chứ.
– Tôi được điều đi công tác khám bệnh từ thiện ở một bản nghèo thuộc tỉnh Quảng Bình, nên hiệ tại không có làm ở bệnh viện đó nữa..
Tôi à lên một tiếng sau đó lại im lặng, đến khi cùng Việt đi ra khỏi quán mới mạnh dạn đứng trước mặt anh ta đề nghị.
– Bác sĩ đẹp trai, tôi tuy không biết gì về y học nhưng mấy cái việc tay chân như sắp xếp dụng cụ hay ghi lại báo cáo tôi có thể làm được…Anh thấy đấy, tôi bây giờ không có chỗ nào để đi nữa rồi, cứ ở đây một mình có ngày cũng bị người xấu lừa…. Nên…nên anh có thể cưu mang tôi được hay không. Tôi…tôi hứa tôi nhất định sẽ làm đúng những việc anh giao, sẽ không khiến anh gặp phải rắc rối gì đâu..
Nói xong một tràng tôi mới dám hí mắt nhìn Việt trước mặt, anh ta nhíu mày không hài lòng, dí sát mặt mình lại gần mặt tôi, thở từng hơi nóng rực, cất giọng khàn khàn.
– Cô không sợ tôi bán cô à…Tôi nói rồi, bán cô cũng đắt giá lắm nên đừng có tin người thái quá như thế chứ..
Tôi lắc đầu.
– Không, tôi tin anh nhất định sẽ không bán tôi đâu..( sợ những lời này không đủ thuyết phục Việt, tôi vội vàng nói thêm )…Đến tiền sửa xe mất mấy trăm triệu anh còn không bắt đền tôi, sao anh lại phải nhọc công bán tôi đi cơ chứ…Đúng không?
Nói xong rồi tôi mới biết mình dại, ngộ nhỡ anh ta nói không đúng chắc tôi đột quỵ mất. Nhưng hên xui sau khi suy nghĩ một hồi Việt cũng không có lên tiếng từ chối lời đề nghị của tôi, anh ta tiến tới cầm lấy vali tôi sau đó kéo thẳng đi về hướng một chiếc taxi đan đỗ ở đó, nói với tài xế.
– Cho tôi đến bệnh viện đa khoa tỉnh, cảm ơn.
Nghe anh ta nói vậy, tôi mặc dù thắc mắc cũng không dám lên tiếng hỏi han hay gì khác, luôn giữ thái độ biết điều suốt quãng đường di chuyển. Đi một đoạn khoảng chừng 20 phút, taxi cũng dừng trước khoa cấp cứu chấn thương của bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Bình, Việt kéo tôi xuống xe đi về phía căn phòng trực vẫn còn bật điện sáng và tiếng nói chuyện rôm rả.
Theo anh ta đi vào phòng, tôi lúc này mới nhận ra trong này còn có thêm mấy bác sĩ nữa, nam nữ đều có, đặc biệt tất cả nhìn qua đều ngang tầm độ tuổi của Việt. Sự xuất hiện của tôi khiến cho họ không khỏi ngạc nhiên, ai nấy đều nhìn Việt với ánh mắt nghi hoặc, tuy nhiên trước những phản ứng đầy tò mò của đồng nghiệp, Việt chẳng lên tiếng hay giải thích gì hết. Anh ta đẩy tôi cho một chị y tá, sau đó nói như ra lệnh.
– Ngọc đưa cô ấy về phòng nghỉ giúp anh, ngày mai cô bé này sẽ đi theo chúng ta lên bản.
– Chuyện này… ( chị gái tên Ngọc ngập ngừng hết nhìn tôi lại nhìn sang Việt, ngập ngừng )…Xe chúng ta đủ chỗ rồi, em sợ không còn chỗ.
Việt đang lật dở mấy bệnh án đặt trên bàn xem xét, nhận được câu trả lời như vậy cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì lắm, dường như anh ta đã biết từ trước rồi, liền gật đầu nói tiếp.
– Không sao, ngày mai cô ấy sẽ ngồi cùng với tôi…
Thấy Việt nói vậy chị gái kia cũng không có nói gì thêm nữa, dẫn tôi trở về phòng ngủ dành cho bác sĩ được đặt ngay đầu bên kia hành lang. Vì suốt quãng đường đi tôi đã ngủ một giác khá dài rồi nên lúc này cũng thấy không có buồn ngủ nhiều lắm, nên chỉ có thể mượn mấy quyển truyện ngôn tình của chị Ngọc để đọc mong sao cho trời nhanh sáng. Chỉ là càng đọc mấy cái câu thoại sướt mướt của nhân vật nam nữ chính trong truyện, tôi lại càng thấy nhớ anh nhiều hơn, thậm chí còn có cái suy nghĩ hay là mượn điện thoại để gọi cho người đó để được nghe giọng. Nhưng rồi tôi cũng kiềm chế lại được, tự nhắc nhở bản thân mình với cái chấp niệm anh là một người đàn ông thành đạt, lại là người lai Pháp nên rất nhiều cô gái ngưỡng mộ và mong muốn, rồi anh cũng sẽ nhanh quên đi cái con bé ngớ ngẩn là tôi thôi….
Sáng hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng, Việt đã cùng với mấy đồng nghiệp của mình lục đυ.c xếp đồ dùng cần thiết lên ô tô, xong xuôi tôi cũng cùng với đoàn của anh lên đường đi lên bản PLoang và Rìn Rìn. PLoang và Rìn Rìn là hai bản nghèo thuộc huyện Trường Sơn, đường nằm san sát vách núi, bên dưới là vực sâu, lại đang trong giai đoạn thi công, nham nhở chẳng thể nào di chuyển thuận lợi được. Có lúc xe như lao vυ't lên rồi lại rơi xuống, lắc hết bên nọ sang đến bên kia, rồi gầm xe mắc kẹt vào phiến đá phát ra tiếng kẹt kẹt khiến chúng tôi nghe đến mà sởn cả gai ốc.
Việt kể với tôi bản PLoang vẫn bản nghèo nơi biên giới, hiện bản miềng vẫn chưa có điện chiếu sáng, chưa có nước sạch, các điều kiện sinh hoạt thiết yếu của người dân vẫn còn thiếu thốn, đường giao thông đi lại còn khó khăn, mỗi khi có bệnh tật bà con phải lên trung tâm xã cách xa hơn 50 cây số để khám bệnh, nên lần này anh ta đi làm từ thiện ở đó khá lâu, ít cũng phải 3 – 4 tháng gì đó. Việt còn kể với tôi đáng lẽ ra sáng nay anh ta định để tôi lại, sau đó đi lên phường trình báo việc tôi bỏ nhà đi, nhờ họ giúp tôi tìm người thân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm nên cuối cùng cũng quyết định cho tôi đi cùng.
Chúng tôi ngủ một đêm ở bản PLoang, sáng hôm sau mới khăn gói vượt núi đến Rìn Rìn. Để đến được bản Rìn Rìn, chúng tôi không còn cách nào khác là phải đi bộ bởi vì con đường dẫn vào bản hết sức khó khăn, nếu đi từ đường chính cũng mất 3 km. Cũng may anh Thiên trưởng thôn nhiệt tình dẫn chúng tôi đi đường tắt từ bản PLoang, leo lên một ngọn núi dốc, phải mất hơn một giờ đồng hồ đi bộ, lội qua 2 con suối mới tới được nơi cần tới.
Đến được tới nơi, đôi chân tôi cũng mỏi nhừ chẳng thể nào đi nổi được nữa, mặc cho đất đá bẩn thỉu cũng chẳng màng tới mà ngồi bệt xuống dưới đất thở hồng hộc, vừa thở vừa làu bàu.
– Tôi không đi nữa đâu, mệt lắm rồi, tôi mệt lắm rồi..
Trước cái thái độ mè nheo ấy của tôi, Việt chỉ biết thở dài khoác ba lô về trước ngực, sau đó không ngần ngại đưa lưng về phía tôi ra lệnh.
– Leo lên đi, tôi cõng cô một đoạn…Chứ bây giờ trời sắp trưa rồi, cô ngồi đây cả đoàn cũng phải ngồi theo, rồi đói hết cả lũ đấy.
Ngẫm nghĩ thấy lời anh ta nói chẳng hề sai chút nào nên tôi cũng không dám ngồi lì làm ảnh hưởng đến bọn họ nữa, chỉ có điều đi thì chẳng thể nào đi nổi nên quyết định leo lên lưng Việt để người này cõng tôi đi vào trong bản. Đi cũng mất khá lâu nữa mới tới được nơi cần tới, đoàn chúng tôi được người dân ở đây chào đón vô cũng niềm nở, thậm chí còn được họ chiêu đãi rất nhiều muốn ăn lạ lẫm mà mọi người vẫn thường gọi là đặc sản.
Ăn trưa xong xuôi, đoàn của Việt bắt đầu đi dọn dẹp căn nhà của em trai trưởng thôn đã bỏ trống mấy năm qua để làm thành nơi khám bệnh, ai ai cũng tất bật với công việc của mình, chỉ có mình tôi là vẫn nhàn dỗi chơi đùa với mấy đứa trẻ trong bản. Chơi chán chê chẳng còn gì để chơi, lúc tôi định đứng lên tìm trò khác thì nhìn thấy Việt đi lại, anh ta vất cho tôi một bịch thịt khô gác bếp, nói.
– Nếu cô cảm thấy không biết tìm việc gì để làm thì có thể dạy mấy đứa trẻ học chữ…Dù sao nơi này cũng chưa có giáo viên nào tình nguyện tới hết…
Xé miếng thịt đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm, ánh mắt tôi nhìn Việt rất lâu, bỗng dưng lên tiếng hỏi.
– Việt này…Anh nghĩ sao về việc hai mẹ con cùng yêu chung một người đàn ông.
Sau câu hỏi ngớ ngẩn của tôi, anh ta im lặng rất lâu không trả lời, đến khi mở miệng lên tiếng thì lại hỏi ngược lại..
– Vậy cô nghĩ sao về việc hai bố con cùng yêu chung một cô gái đến điên cuồng, thậm chí sau này đến cái thai của còn chẳng biết là của người con hay người bố.
Nghe vậy, tôi bỗng dưng buột miệng cất giọng.
– Câu chuyện của anh sao….
– Ừ, nhưng đã nhiều năm về trước rồi..( quay sang tôi, Việt tiếp tục nói ) …Tôi khi ấy cũng giống cô lúc này, tìm cách trốn chạy để không phải đối diện với nó, nhưng rồi đi một vòng cũng phải quay về.
Nói xong Việt vỗ đầu tôi mấy cái rồi đứng dậy đi về phía đoàn của anh ta tiếp tục công việc, để lại tôi ngồi đấy với một đống những suy nghĩ về câu anh ta vừa nói. Ngồi từ trưa cho đến tối, tôi cuối cùng cũng nhận ra cho dù tôi có nghĩ theo hướng nào đi chăng nữa tôi vẫn không thể nào bản lĩnh như Việt, can đảm để quay về đối mặt với họ.
Suốt một tuần liên tiếp đó, tôi ngoài việc giúp Việt viết báo cáo, thời gian rảnh dỗi lại lên lớp dạy các bạn trẻ học chữ, học tính toán cộng trừ. Lớp học không nhiều, chỉ có khoảng chục đứa trẻ của những hộ dân quanh đấy tới ngồi, chúng tuy không thông minh dạy 1 hiểu 2 nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe giảng, khiến tôi muốn tức cũng chẳng thể nào tức nổi. Nhớ lại mấy ngày đầu, cuộc sống thiếu thốn cùng điều kiện khó khăn nơi này khiến tôi chán nản, nhưng thời gian về sau, được tiếp xúc hiều với người dân trong bản, tôi dần dần cũng quen được với hoàn cảnh nơi này. Tôi dần trở nên quý mến họ hơn, dần dần không muốn xa họ chút nào hết.
Vào vụ mùa, tôi còn cùng Việt đi theo trưởng thôn lên rẫy bẻ bắp, đi gánh nước hoặc cùng anh ta đi vào rừng tìm lá thuốc nam chữa vết thương ngoài da. Tôi vẫn rất nhớ anh, tuy nhiên không còn điên cuồng như trước, suy cho cùng cũng đều là công lao của Việt. Người đàn ông này giúp tôi nhận thức được rất nhiều điều, giúp tôi thứ gì nên nắm, thứ gì nên buông bỏ.
Ba tháng ở trên bản làng nghèo ấy, tôi cứ nghĩ tôi đã thành công quên được mọi đau buồn trước đó, nhưng thật sự lại không phải như thế..Khi gặp lại anh, gặp lại mẹ tại nơi này, trái tim tôi vẫn nhói lên từng hồi đau đớn, vẫn đau đến vỡ vụn.
---------