Yêu Nhầm Người Mẹ Yêu

Chương 30

Chương 30
CHƯƠNG 30

Nhìn thấy bóng hình ấy, cả người chúng tôi cứng đờ đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, nhịp tim trong l*иg ngực cả hai lúc này đập nhanh đến mức gần như muốn rớt ra ngoài. Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông vẫn đang ôm chặt lấy mình che chở, khuôn mặt trầm ngâm chẳng hiện rõ cảm xúc hiện tại ra sao, khóe mắt lại đỏ ửng cay xè một trận nữa. Lại nhìn ra phía bên ngoài, tôi thấy mẹ cô đơn đứng đó một lúc rất lâu sau ấy mới quay người bước đi, từng bước chậm chạp như đang sợ hãi.

Tôi không dám nghĩ đến việc bà sẽ biết chuyện tôi cùng với anh lén lút, tôi không dám nghĩ đến việc tất cả những gì tôi với anh vừa nói bà đã nghe thấy, bởi vì tôi sợ. Tôi sợ bà sẽ ghét bỏ tôi, sẽ oán hận tôi, sẽ căm thù tôi vì đã cướp đi người đàn ông bà khó khăn lắm mới mở lòng. Tôi biết bản thân cứ cố chấp yêu anh như lúc này là sai trái, là không nên, là mang tội bất hiếu với mẹ..Nhưng chỉ nốt hôm nay thôi, để tôi ở bên anh nốt hôm nay thôi, ngày mai tôi nhất định sẽ rời xa người đàn ông thành đạt này, rời xa người này để mẹ tôi có cơ hội sánh vai đi cùng anh trên suốt những con đường dài về sau.

Lắng nghe tiếng bước chân xa dần xà dần rồi dừng hẳn của mẹ, tôi lúc này mới dám thở hắt ra một hơi thật dài, đang định lên tiếng nói nhỏ với anh thì lại nghe thấy tiếng mẹ tôi từ xa vọng lại, có lẽ là nói chuyện với xe ôm hay taxi gì đó

– Đi thôi bác, tôi lộn người thôi…

– Đấy chưa, tôi đã bảo cô rồi, cái hẻm này chẳng có ai đi vào đâu, có vào cũng toàn là bọn nghiện ngập, tàu nhanh mà thôi….Ngày nào chả có cơ chứ…

Xe chạy đi được hơn 10 phút, xác định không có ai quay lại anh mới nhích người buông tôi ra, vội vàng giúp tôi chỉnh lại quần áo cho khỏi xộc xệch sau đó lái xe trở tôi về trường học. Suốt quãng đường di chuyển ấy, chúng tôi không hề nói với nhau một câu nào nữa, cũng không hề có những cái nắm tay đan chặt như những lần trước, bởi vì cả tôi và anh đều hiểu một chút nữa thôi, chúng tôi sẽ chẳng còn là người yêu của nhau nữa, sẽ buông tay chấm dứt tất cả.

Táp xe sát vào lề đường cách cổng trường tôi một đoạn khoảng tầm 30 mét, anh ấn nút hạ cửa kính xuống, sau đó châm điếu thuốc ba số đưa lên miệng rít mấy hơi thật dài. Rít hết hơi này đến hơi khác, đến khi trên tay chỉ còn lại mỗi đầu lọc thuốc lá, anh mới quay lại nhìn tôi, đưa những ngón tay sạch sẽ lên quẹt đi giọt nước mắt trên má tôi, trần khàn gọi nhỏ.

– Vũ…đừng khóc…

Tôi sợ hãi nhìn anh, đối diện với ánh mắt đau lòng ấy của anh trái tim lại đau nhói đến tê dại, nghiêng đầu tránh sang hướng khác đáp trả.

– Chú…cháu vào lớp đây…( nói đến đây, cổ họng tôi nghẹn ứ lại, phải mất mấy phút mới nói tiếp được )…Chú mở cửa xe cho cháu xuống đi

Anh nghe tôi nói vậy thì dịch người trở về chỗ ghế lái của mình, chần chừ cũng đưa tay ấn nút mở chốt cửa, miệng mấp máy.

– Chiều mấy giờ em tan học, tôi đến đón em…

– Chú đừng đến…cháu…những gì cần nói cháu cũng đã nói rồi đấy…( quay lại nhìn anh, tôi nở nụ cười chua xót )…Chú…cháu xin chú…hãy quên cháu đi…hãy mở lòng với mẹ cháu…Bà ấy…bà ấy đã khổ quá nhiều rồi.

Nói xong, tôi chẳng đợi chú trả lời liền đẩy mạnh của xe bước xuống chạy một mạch về phía trường của mình, vừa chạy vừa khóc nhưng chẳng dám đưa tay lên lau, chẳng dám dừng lại ngồi xuống cho dễ thở, bởi vì không cần nhìn tôi cũng biết phía sau tôi, người đó kia vẫn dõi theo tôi từng bước. Tôi chẳng nhớ nổi ngày hôm ấy tôi đã trải qua như thế nào, học có tiếp thu được gì không, được bao nhiêu điểm đợt thi phân ban học. Tôi chỉ nhớ, lúc tôi vừa đặt chân lên đến sảnh rộng lớn, bầu trời liền đổ xuống cơn mưa ồ ạt, rả rích như thác đổ, cơn mưa lớn nhất từ trước đến nay tôi từng thấ

. Đưa mắt nhìn ra chăm chằm vào những bọt nước trắng xóa ngòai sân, tôi lúc này mới thấy lời anh nói với tôi dưới cơn mưa bên cạnh bờ sông ngày ấy chẳng sai chút nào. Anh nói tên của tôi nghĩa là cơn mưa mùa hạ, đến bất chợt và đi cũng rất nhanh….

Tôi vẫn nhớ khi ấy bản thân sau khi nghe xong câu nói này của anh cũng chỉ mỉm cười nhạt không có suy nghĩ sâu xa gì thêm, cho đến bây giờ ngẫm lại mới thấy hóa ra nó lại đúng đến như thế, đúng với tình yêu của tôi với anh lúc này. Viết tên của mình với anh lên trang giấy trắng, tôi nhìn nó một lúc rất lâu mới đủ dũng khí đóng lại, tự hỏi bản thân tên của tôi có nghĩa là mùa mưa hạ, tên của anh là ánh nắng mặt trời, hai hiện tượng đó liệu có cùng nhau xuất hiện được hay không. Nhưng rồi sau đó tôi đã nhận ra, khi cơn mưa mùa hạ đổ xuống, làm gì có mặt trời hiện lên.

*** *** ***

Buổi học hôm ấy trôi qua rất nhanh, cầm trên tay tờ giấy điểm thi đợt trong năm, tôi cứ đứng như trời chồng nhìn chăm chăm vào điểm số mình đạt được trên đó, môi mím chặt gần như muốn cắn nát vết thương đã đóng vẩy, trong lòng ngoài đau đớn thì chẳng còn gì khác. Điểm tôi rất cao, cao đến nỗi cô giáo với Hoàng còn vui mừng thay tôi, nhưng tôi thì chẳng thể nào vui nổi. Tôi được như thế này đều là công lao của người đó dạy dỗ, tôi được như thế này là do anh kèm cặp chỉ bảo, nhưng đó chỉ là khoảng thời gian trước mà thôi. Tôi bây giờ, đâu còn người ấy bên cạnh mà nũng nịu nữa, đâu còn người ấy bên cạnh dạy dỗ nữa, rồi kết quá cũng sẽ tụt dốc đi mà thôi.

Nhét tờ giấy vào cặp sau đó trở về nhà, tôi quay sang Hoàng đứng bên cạnh, cất giọng khàn khàn.

– Cậu về đi, tôi cũng về đây…

Nói xong, tôi bước thật nhanh xuống dưới sân trường vẫn còn đọng nước, không quên ngoảnh lại nhìn Hoàng nói thêm câu nữa.

– Ngày mai không được học cùng nhau nữa rồi, chúc cậu học tập thật tốt và luôn đứng đầu các kì thi nhé…Rảnh rỗi chúng ta lại cùng nhau nói chuyện.

Hoàng thấy tôi nói vậy thì cười buồn, đáp trả.

– Cậu đợi tôi lấy xe đưa cậu về, trời vẫn còn đang mưa phùn ấy…

– Được thôi, tôi còn cứ tưởng cậu sẽ không nói câu ấy chứ.

Tôi mỉm cười gật đầu đồng ý với Hoàng sau đó chạy ù về phía cổng đợi cậu ấy lấy xe ra rồi cùng nhau đi về, ánh mắt đảo quanh tứ phía rồi vô tình dừng lại đoạn anh đỗ hồi sáng, buồn bã…Nơi ấy, chính là nơi kết thúc mối quan hệ của chúng tôi…

Lấy được xe, Hoàng đưa tôi trở về nhà đúng lúc chạm mặt mẹ tôi đang dọn dẹp đống rác dưới sàn, cậu ấy lúng túng chào hỏi bà mấy câu rồi quay xe đi về nhà , để lại tôi đứng đó mới một nỗi sợ hãi vô hình chẳng biết từ đâu kéo tới. Nhìn mẹ vẫn không chú ý gì tới mình, tôi cố lấy hết can đảm mở miệng chào bà rồi nhanh chân đi lên phòng, chỉ là chưa đi được mấy bước liền bị mẹ tôi gọi lại.

– Vũ…con đợi mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con.

Nghe xong câu nói ấy của bà, đôi chân tôi run lên gần như muốn ngã khụy xuống, lúng túng gật đầu sau đó đi vào trong nhà, đằng sau mẹ tôi cũng bỏ dở công việc đi theo. Vào tới phòng khách, tôi rụt rè ngồi xuống chiếc ghế sopha đợi bà lên tiếng, mồ hôi trên trán cũng vì quá sợ mà chẳng mấy chốc đã lấm tấm đầy trên mặt, bí bích đến khó chịu.

Từ trong bếp đi ra, đặt ly nước cam trước mặt tôi, mẹ tôi vẫn tỏ ra như không hề biết chuyện gì hết, dặn dò.

– Uống nước chanh đi cho tỉnh, nhìn con mồ hôi mồ kê nhễ nhại hết ra rồi…

Tôi giương đôi mắt mông lung nhìn mẹ, cố tìm ra một điểm gì đó khác lạ trong đôi mắt ấy, nhưng mãi vẫn không thể nào tìm thấy, chẳng biết là tôi kém cỏi hay bà che dấu quá giỏi nữa. Tu cạn sạch cốc nước mẹ đưa, tôi hít thở một hơi thật sâu định lên tiếng hỏi mẹ thì bà đã nhanh hơn, nói.

– Vũ…bố với mẹ con ly hôn nhau cũng được mấy tháng rồi, ông ấy bây giờ cũng đã có gia đình riêng của mình rồi, mẹ muốn hỏi con…( nhìn chằm chằm vào tôi, mẹ tôi nói tiếp )…Mẹ muốn hỏi con mẹ muốn đi bước nữa với chú Dương, liệu con có đồng ý hay không..

Nghe mẹ nói vậy, tôi kích động đến nỗi đánh tuột cả chiếc cốc xuống đất vỡ tan tành, đôi mắt không tự chủ được đã đỏ ửng đầy nước cả kinh nhìn bà, hô hấp gần như ngưng hẳn, phải mất một lúc mới ổn định lại tinh thần, lắp bắp.

– Vâng….con..con không có ý kiến gì hết…

Nói rồi tôi cúi người xuống vội vàng lượm lại những mảnh vỡ thủy tinh ấy, luống cuống đến mức những ngón tay bị cứa đến mấy phát bật máu vẫn không dừng lại. Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn mẹ vì nước mắt tôi lúc này đã nhòe hết trên khuôn mặt, tí tách rơi đầy trên mu bàn tay xanh xao đến thảm hại. Tôi cứ tưởng bản thân đã thật sự chuẩn bị tinh thần để vượt qua được cú sốc này, nhưng thật sự lâm vào rồi mới biết, điều ấy chẳng hề dễ dàng một chút nào. Không những không giữ được bình tĩnh thậm chí nó còn phản ngược lại khiến tôi tổn thương càng thêm chồng chất. Nghĩ đến cảnh anh trở thành ba dượng của tôi, trở thành chồng của mẹ tôi, tôi càng không thể nào chịu nổi được nữa, vội vàng đứng bật dậy chạy ù lên phòng của của mình chốt chặt cửa lại, khóc lớn đến mức cổ họng đau rát vẫn không thể nào ngừng lại.

Tôi cứ khóc như vậy chẳng để ý đến mẹ tôi đã mở cửa đi vào và đứng đằng sau tôi từ bao giờ, cho đến ,khi bả vai bị bà nắm lấy mới bàng hoàng, ấp úng lên tiếng.

– Mẹ…mẹ vào từ bao giờ..

– Vũ…( bà lạnh giọng gọi tôi, ánh mắt nhìn tôi mang theo bảy phần dò xét, sau mấy giây im lặng liền tiếp tục nói )… Con thích chú Dương của con đúng không.

Tôi lắc đầu, vô thức lắc đầu liên tuc, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của bà, đáp trả lộn xộn.

– Con…con đâu có đâu mẹ…Con không có ..không có thích chú đâu.

– Con đừng nói dối mẹ nữa..( bà nghe tôi nói vậy thì bỗng dưng quát lớn, lôi từ trong cặp tôi ra quyển vở với quyển nhật kí của tôi đáp mạnh xuống dưới chân tôi, giọng đanh lại chất vấn )… Con giải thích cho mẹ, con với Dương rốt cuộc là quan hệ gì, người con gái lên chiếc xe sáng nay của cậu ta có phải là con hay không hả..

Cuốn sổ nhật kí bị mẹ ném mạnh bắn vào chân đau lắm, nhưng tôi chẳng dám kêu than lấy một lời, cũng chẳng dám cúi người xuống lượm lại những bức ảnh chụp chung của tôi với anh dưới đất, miệng đắng ngắt không thể nào nói được từ gì. Bà hỏi tôi với anh là quan hệ gì ư, nhưng đến tôi lúc này còn chẳng thể biết nó là gì thì sao có thể trả lời bà được…Tôi bật cười..là người yêu, là chú cháu hay là người sắp trở thành dượng của tôi đây.

– Mẹ hỏi con, con câm rồi hả Vũ…( Nhặt những tấm ảnh dưới đất đưa tới trước mặt của tôi, mắt mẹ long lên giận dữ, thậm chí tôi còn nhìn thấy đôi mắt bà đã đỏ ửng gần như sắp khóc )…Mẹ hỏi con con với Dương là quan hệ gì…Tại sao lại có những tấm hình này…Tại sao

– Mẹ…con…mẹ nghe con giải thích..chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu, mẹ hãy nghe con nói.

Tôi vừa nói trong tiếng khóc vừa túm lấy tay bà hi vọng bà sẽ bình tĩnh lại, nhưng lại bị bà hất mạnh sau đó giáng cho một cái tát xuống má thật đau, giận dữ nói lớn.

– Nói gì…Nói sáng nay mày với cậu ta đã làm cái chuyện dơ bẩn trong cái xe đó hả…Nói mày với cậu ta đã lén lút ngủ với nhau bao nhiêu lần cũng không nhớ nổi đúng không….

– Con…

Ôm một bên má bị mẹ đánh đến sưng đỏ, tôi cố mở miệng muốn nói cho bà biết tôi với anh đã chia tay, muốn nói cho bà biết tôi đã buông người đàn ông đó, nhưng mẹ tôi lúc này cũng chẳng thể kiểm soát được cơn giận của mình nữa, bà liên tục chỉ tay vào mặt tôi chì chiết bằng những câu chửi mà từ trước tới giờ bà chưa bao giờ nói ra dù chỉ là một lần.

– Mày nhìn mày lúc này xem mày có khác gì con Liên bạn mày không hả…Mày có thấy mày giống nó không hả…Không cần nói đến những vấn đề riêng tư ai yêu ai ở đây, mày nhìn xem khoảng cách tuổi tác của mày với cậu ta là bao nhiêu, với địa vị của cậu ta nếu chuyện này lộ ra ngoài mày có biết mày sẽ bị ảnh hưởng như thế nào không hả…Họ sẽ nói mày là gái bao, gái bán thân bám lấy đại gia để kiếm tiền…

Khi biết mẹ yêu anh, tôi đã nghĩ tới rất nhiều về thái độ cảm nhận của mẹ, cũng nghĩ mẹ sẽ giận sẽ mắng tôi nhưng chỉ là chút ít chứ không dữ dội như lúc này, chẳng khác gì tôi với bà là kẻ thù, chẳng khác gì tôi chính là tiểu tam mà người đời vẫn nói.

– Đúng, con yêu chú ấy, con yêu chú ấy từ ngày lần đầu con gặp mặt, con yêu chú ấy từ cái nhìn đầu tiên chú ấy dành cho con .Con yêu chú ấy là sai sao. Lúc con yêu chú ấy, con không hề biết mẹ cũng yêu chú. Nếu con biết, có đánh chết con cũng không bao giờ dám ở bên. Con đến tận ngày hôm qua mới biết, đến tận hôm qua con mới biết người mẹ yêu là chú ấy. Con đã chấm dứt, con đã chấm dứt với chú ấy rồi. Con đã chia tay với chú ấy rồi….( lùi lại về sau mấy bước, tôi tiếp tục nói ). Con không muốn mẹ buồn, từ trước đến nay con không bao giờ muốn mẹ buồn, mẹ hiểu không hả.

Quẹt sạch nước mắt trên mặt, tôi mím môi chạy về phía chiếc vai của mình kéo một mạch đi xuống nhà, thậm chí đến dép còn không xỏ, cứ chân trần chạy như vậy trên nền bê tông lợn cợn. Tôi chạy bộ ra bến xe, chạy đến cái nơi mà cách đây mấy tháng mẹ con tôi đặt chân xuống, chẳng xác định được phương hướng nên đi về đâu…Đi về Bắc với bố, hay đi tới một nơi không có ai biết được…

Thế rồi tôi cứ đứng trơ trọi dưới cái nắng gắt như thế cho tới khi nhìn thấy một chiếc xe khách đang từ từ lăn bánh lại gần chỗ mình mới lấy hết cam đảm đưa tay vẫy, sau đó liền bước lên…Tôi không biết chuyến xe này sẽ đưa tôi đi về đâu, cũng không biết tôi sẽ dừng lại ở nơi nào, tôi hiện tại chỉ biết tôi cần phải rời xa nơi này, nơi có mẹ, có anh, có những đau thương lẫn hạnh phúc tôi đã từng nếm trải…

” Tạm biệt mẹ, tạm biệt anh…Hai người quan trọng nhất cuộc đời của tôi”

---------