Chương 29
CHƯƠNG 29Sài Gòn bây giờ đã là mùa khô nóng, thế nhưng thi thoảng vẫn đón những cơn mưa rào bất chợt đổ xuống trắng xóa cả một vùng, kéo theo đó nhiệt độ cũng giảm xuống lạnh hơn, tuy nhiên so với miền Bắc thì cũng chẳng thể bằng nổi. Ngồi dựa mình vào khung cửa kính, tôi đưa tay chạm nhẹ lên những giọt nước mưa bên ngoài, ánh mắt nóng rực lại tràn xuống những giọt lệ len vào khóe môi đến mặn chát. Đôi đồng tử vô hồn nhìn những tia chớp nhằng nhằng chẳng trên bầu trời đêm, tôi lúc này chẳng hề cảm thấy sợ hãi, chẳng hề chùm chăn kín mít đeo tai nghe như mọi lần, ngược lại, tôi còn muốn chạy ù xuống dưới ngâm mình trong cơn mưa như trút nước ấy để gội sạch đi tất cả những nụ hôn của anh, gội sạch đi tất cả những yêu thương của anh để lại.
Cả đêm hôm ấy, tôi cứ trằn trọc ngồi như vậy chẳng thể nào ngủ nổi, thậm chí chiếc điện thoại cũng bị tôi tắt nguồn đi từ lúc chạy lên trên phòng. Tôi biết không gọi được cho tôi anh sẽ lo lắm, tôi biết anh thật ra chẳng hề có lỗi trong truyện này, tôi biết anh không muốn mẹ con tôi lâm vào hoàn cảnh khó xử nên mới không nói thẳng ra là anh yêu tôi, tôi biết hết…Chỉ là biết thì đã sao cơ chứ, tôi cuối cùng vẫn là chẳng thể nào can đảm đến bên anh được, chẳng thể nào đến được…
Ngồi đến khi trời sáng, tôi cố lết thân mình đi vào nhà tắm sửa soạn vệ sinh, xong xuôi thu dọn một chút đồ đạc rồi khoác ba lô lên vai đi tới trường. Lúc đi xuống dưới tầng một, nhìn thấy mẹ đang lụi hụi nấu ăn sáng, đôi chân tôi cứ chôn tại chỗ như vậy chẳng thể nào nhúc nhích được, trong đầu lại hiện lên những suy nghĩ miên mang không điểm dừng. Tôi rất muốn hỏi mẹ tại sao mẹ lại yêu anh, trong khi chỉ mới xa bố có mấy tháng, rất muốn hỏi bà bố đẻ của tôi là ai, rất muốn hỏi bà lúc này tâm trạng bà như thế nào, đã hài lòng với tất cả hay chưa khi mọi thứ đang yên lành liền trở nên bung bét…Muốn hỏi nhiều lắm, nhưng cuối cùng tôi vẫn chẳng đủ can đảm.
Tôi đứng đó rất lâu nhưng vẫn không thấy bà quay người lại cuối cùng cũng hạ quyết tâm xoay người bước thẳng đi ra ngoài, bàn tay nắm lấy quai ba lô cũng vô thức siết chặt. Sài Gòn đã tạnh mưa từ lúc 5 rưỡi sáng, những con đường đất cát ngày hôm qua bụi mù qua một đêm liền được gội sạch, cái lạnh se se không quá oi nóng làm cho bầu không khí trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, chí ít điều này cũng khiến tâm trạng tôi thoải mái đi chút ít.
Tôi cứ thẫn thờ bước từng bước trên còn đường vỉa hè vẫn còn đọng đầy những vũng nước, đầu cúi xuống nhìn vào những viên gạch đỏ đếm vô thức cho đến khi trước mắt xuất hiện một đôi giày da ngáng đường mới khựng lại, thế nhưng vẫn chẳng dám ngẩng lên. Tôi biết người này là anh nên mới không dám đối mặt, không dám lên tiếng, không dám nhào vào ôm lấy mặc dù tôi rất muốn…
– Vũ…
Nghe thấy anh gọi tên mình đầy yêu thương lẫn buồn bã như vậy, trái tim tôi như bị ai đó đâm một nhát dao thẳng vào, đau buốt, cố gắng lắm mới không thể để nước mắt rơi xuống. Bên tai vẫn vang lên nhưng tiếng còi xe cộ đi lại mỗi lúc một nhiều, những tiếng nói chuyện của các bạn râm ran bàn tán về điểm số phân ban học, tôi mặc dù không muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn phải lấy hết can đảm để đáp trả. Bởi vì tôi biết, nếu tôi cứ lì lợm như vậy, thì sẽ khiến anh thêm giận dữ hơn mà thôi.
Ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi tôi kéo lên nụ cười gượng gạo, ánh mắt tránh đi cái nhìn đầy gắt gao của anh, mấp máy nhỏ giọng.
– Chú….
Sau câu nói của tôi, đôi lông mày anh liền cau lại không hài lòng, đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm như muốn vạch trần đi sự dối trá cũng như đạp đổ cứng rắn trong tôi lúc này, nói.
– Vũ, em lại giận dỗi tôi chuyện gì…cả đêm hôm qua gọi cho em không được, em có biết tôi lo lắng cho em như thế nào không hả..
Tôi lắc đầu sau câu hỏi của anh, bản tân cố tỏ vẻ ra bình thường nhất có thể, khịt mũi đáp .
– Cháu không sao…Điện thoại của cháu, cái điện thoại cũ ấy hỏng rồi, bật mãi cũng không thấy lên nguồn gì hết..
– Là thật sự hỏng hay là em đang cố tình muốn trốn tránh tôi…( nắm lấy bả vai tôi, anh chần chừ một lúc rồi cũng nói tiếp )…Vũ, có phải hôm qua em đã nhìn thấy chuyện gì không, chuyện đó?
Tôi nhìn lên sắc mặt anh, rồi lại nhìn xuống bàn tay anh đang nắm vai mình, vội vàng ngắt lời.
– Chuyện gì, cháu làm gì có nhìn thấy chuyện gì đâu cơ chứ…
– Tôi chắc chắn em nhìn thấy, nếu không sao từ lúc ở trên phòng xuống em lại im lặng đến liếc nhìn anh cũng không có lấy một lần cơ chứ.
Nghe anh nói vậy, đáy lòng tôi bỗng dưng thịch lên một cái đau nhói, cổ họng nghẹn ứ lại chẳng thể nào mở miệng phản đối hay cãi lại được, cứ duy trì như vậy một lúc thật lâu đến khi bình tĩnh lại mới mấp máy. Tuy vậy tôi cũng chẳng dám ngẩng lên nhìn anh, vì hốc mắt tôi lúc này đã trở nên cay xè rồi, sợ không thể chịu đựng được lâu hơn nữa mà tràn lệ, lúc ấy mọi chuyện sẽ bung bét hết, muốn dấu cũng chẳng thể nào dấu được nữa.
– Chú…cháu chẳng nghe thấy gì hết, cháu cũng không biết chú đang ám chỉ với cháu điều gì…( hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra lần nữa, tôi tàn nhẫn nói )… Còn về chuyện cháu tránh mặt chú, cả đêm hôm qua cháu đã suy nghĩ rất kĩ rồi, cháu cảm thấy, giữa cháu với chú khoảng cách lớn quá, tốt nhất nên dừng lại cái mối quan hệ hiện tại đi thì hơn.
Nói xong, tôi chẳng đợi anh trả lời liền nghiêng người muốn bước tiếp, nhưng sau đó cả người lại bị anh kéo lại đẩy mạnh vào bên trong xe, đóng rầm cánh cửa thật mạnh đến mức chiếc xe rung lên từng hồi, sau đó chưa đầy năm giây liền lao vun vυ't trên con đường quốc lộ đông nghịt. Vẻ mặt anh lúc này lạnh lùng đến dọa người khiến tôi theo bản năng cũng trở nên sợ hãi, bẽn lẽn lên tiếng.
– Chú…chú đưa cháu đi đâu..cháu..cháu còn phải đi học nữa….
Bình thường tôi có nói gì hay làm gì anh cũng đều không có nổi giận hay cáu gắt, kể cả việc hôm qua tôi một mực khăng khăng anh là bố của mình rồi ném ly sữa vào người anh anh cũng không có để tâm. Nhưng hiện tại thì khác, anh nổi giận với tôi, đôi mắt đỏ ngàu không che dấu bản thân đang phẫn nộ, quay sang tôi quát.
– Em câm miệng cho tôi…
Tôi đau lòng nhìn anh, quật cường không để cho lệ rơi xuống, thu gọn người trên chiếc ghế được bọc lớp da đắt tiền, tựa đầu vào cánh cửa nhìn ra bên quang cảnh lạ lẫm bên ngoài, cảm xúc ngoài đau đớn ra thì chẳng còn gì hiện hữu. Nhìn con đường mỗi lúc càng trở nên xa lạ, tôi dù lòng thắc mắc nhưng sợ anh nổi giận nên cũng chẳng dám mở miệng, đến khi chiếc xe táp vào một con hẻm đất vắng vẻ không có người qua lại và dừng hẳn, mới giật mình thay đổi tư thế, quay sang nhìn anh khó hiểu.
– Chú…chỗ này…
Vừa nói được mấy từ, miệng tôi liền bị nụ hôn của anh chiếm giữ hôn điên cuồng, không có dịu dàng nâng niu như mọi lần, mà là trừng phạt, là phát tiết. Anh ngấu nghiến đôi môi tôi như muốn nghiền nát chúng, bàn tay đặt nơi gáy tôi cũng tăng lực đạo mà nắm chặt lấy, mặc cho tôi vùng vẫy vẫn không có ý định dừng lại.
Phải đến mấy phút sau đó, mùi máu tanh trong miệng cả hai sực lên anh mới dừng lại hành động của mình, đưa những ngón tay sạch sẽ miết nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của tôi, hối lỗi.
– Vũ…người tôi hiện tại yêu là em, sau này cũng chỉ có mình em…Tôi không biết có phải hôm qua em nhìn thấy điều đó hay không, tôi cũng không biết hiện tại em đang suy nghĩ cái gì, tôi chỉ muốn nói với em rằng, sự quan tâm này tôi chỉ dành cho riêng em mà thôi, ngoài ra không còn ai hết….( trầm ngâm một vài giây, anh quyết định nói tiếp )…Cho dù người đó có là mẹ em đi chăng nữa, tôi cũng không thể dối trái tim mình là tôi yêu em..Tôi yêu con gái của người tôi thầm thích trước kia…Nhưng như vậy có gì sai, có gì sai mà em phải sợ hãi.
Đến nước này, tôi chẳng thể nào giả vờ mạnh mẽ được nữa, cả người run rẩy ngã gục vào lòng anh, khóc một trận thật lớn, vừa khóc vừa nức nở.
– Tại sao…tại sao…tại sao bà ấy cũng yêu chú…đó là mẹ của cháu, là người cháu thương, là người cháu có thể hi sinh tất cả chỉ cần bà vui vẻ…Chú nói đi, cháu sao có thể cướp đi người bà ấy yêu cơ chứ…cháu sao có thể chứ…
– Vũ…nhìn tôi đi, tôi không có yêu mẹ em….
– Nhưng bà ấy yêu chú…( tôi vùng lên như người mất trí hét lớn vào mặt anh, nhìn anh xót xa )..Người bà ấy yêu là chú…là chú đấy…
Tôi chẳng nhớ bản thân đã mường tưởng ra bao nhiêu lần sau này tôi với anh sẽ hạnh phúc như thế nào, sẽ sinh mấy đứa con, sẽ cùng nhau đi đến già không bao giờ thay đổi chứ. Nhưng rồi sao, mọi thứ đều không giống như tôi mong muốn, mọi thứ tôi mong muốn ấy đều là viển vông, đều là trò cười hết.
Đưa tay quẹt sạch nước mắt trên má, tôi hít một hơi thật sâu sau đó đẩy của xe đi xuống, trước khi đi không quên lục trong cặp ra những mảnh thẻ ATM bị thằng Minh cắt đi trước đó đưa cho anh, nói.
– Cái thẻ này bị hư rồi, đợt ra ngoài Bắc gặp phải chút chuyện nên cháu không có giữ được nó cẩn thận, chú thông cảm..
Anh không trả lời tôi, đưa tay nhận lấy những mảnh vụn tôi đưa bỏ vào ngăn kéo nhỏ, cùng lúc ấy cũng lôi từ trong đó ra một chiếc thẻ khác đưa tới trước mặt tôi, đáp.
– Trong này là tất cả số tiền anh có…
– Chú đưa cháu làm gì, cháu không cầm và cũng không muốn cầm…Chú đừng giả ngây giả ngô không hiểu ý cháu nói…Cháu nói rồi, cháu muốn chia tay, chúng ta chia tay đi chú
Trước lời đề nghị của tôi, chú im lặng rất lâu, sau đó đành xuống nước hạ giọng nói sang chuyện khác
– Lên xe đi, tôi đưa em trở về trường học…Chuyện này để sau hãy nói.
Tôi lắc đầu :” Không cần, chuyện gì cần nói cháu đã nói hết rồi, cháu hi vọng chú sẽ đồng ý với cháu chuyện đó. Từ ngày mai, à không, từ bây giờ trở đi, chú đừng xuất hiện trước mặt cháu nữa, đừng dây dưa với cháu nữa “.
Nói xong tôi chẳng nhìn chú thêm một lần nào nữa, quyết tâm dứt khoát quay người bước vội, thế nhưng so với anh thì chẳng thấm vào đâu, chưa được mấy bước đã bị anh kéo lại đẩy mạnh áp vào cửa xe hôn điên cuồng, hôn đến khi toàn thân tôi trở nên mềm nhũn mới dừng lại, năn nỉ.
– Vũ, ngoài em ra tôi chẳng muốn dây dưa với ai khác nữa..Em muốn đi, tôi để em đi, nhưng đừng đi tôi xa quá, đừng để tôi không tìm thấy em, được không…
Tôi khóc, nghe xong mấy câu ấy của anh tôi càng khóc lớn hơn, hai tay đưa ra ôm lấy mặt anh kéo xuống hôn lần nữa, hôn như mưa. Hôn chưa đủ, chúng tôi còn mãnh liệt muốn nhau trên chiếc xe chật chội ấy, muốn đến khi da thịt nhớp nháp mồ hôi vẫn không dừng lại.
Tôi lúc này chẳng còn e ngại nhưng những lần trước, chẳng nhút nhát như những lần trước nữa mà cong người đón nhận từng đợt sóng cao trào anh mang tới, cong người cảm nhận sự khăng khít hòa hợp giữa chúng tôi, miệng không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt. Tôi biết mẹ yêu anh mà vẫn ngủ với anh là sai, là không nên, nhưng chỉ nốt lần này thôi, để tôi bên anh nốt lần này thôi, rồi tôi sẽ buông mà…
– Vũ…nói yêu tôi đi…
Bên tai vang lên giọng nói trầm khàn của anh, bên dưới hạ thân thì liên tục đón nhận từng kɧoáı ©ảʍ anh mang tới, đầu óc tôi trở nên mụ mị chẳng thể nào phản kháng nổi, hét lớn.
– Yêu…yêu anh…em yêu chú.
Tôi vừa dứt lời, anh không có trả lời tôi luôn mà càng thêm luân động nhanh hơn, điên cuồng hơn, đến khi chẳng thể nào kiềm chế được nữa mà phóng thích hết vào trong tôi, mới hổn hển thì thầm.
– Tôi cũng yêu em…yêu em…
Ôm tôi một lúc khá lâu, anh mới nhổm người rút mình ra, với lấy chiếc khăn trong ngăn kéo lau sạch sẽ hết chất lỏng trên người tôi, động tác từ đầu đến cuối đều là nâng niu, là yêu chiều, là sủng nịnh khiến tôi muốn từ chối cũng chẳng thể.
Thế nhưng đúng lúc anh giúp tôi mặc lại quần áo, bên ngoài cửa xe liền vang lên những tiếng gõ cửa liên hồi, sau đó là bóng dáng quen nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện. Bóng dáng ấy, chẳng ai khác chính là mẹ tôi…
---------