Chương 28
CHƯƠNG 28Chạy thẳng vào trong nhà tôi lao ngay xuống phòng bếp mở cửa tủ lạnh lấy thức ăn đem đi hâm lại, tinh thần phấn chấn chẳng khác gì hoa nở, thậm chí lộ liễu trần trụi đến mức mẹ tôi nhìn thấy vậy còn cau màu không hài lòng, gắt nhẹ.
– Con bé này, làm ăn cho đàng hoàng vào cái đi, có chú Dương ở đây mà chẳng biết tế nhị gì hết thế hả .Cơm thì đã không biết nấu, đến lúc đi lấy chồng nhà chồng nó đuổi đừng có ở đấy mà kêu khổ..
Mẹ tôi vừa nói xong thì người phía sau kia cũng bật cười thành tiếng, hơi nhướn mi nhìn tôi ánh mắt lóe lên tia sáng như kiểu vừa phát hiện ra được một chuyện hay nào đó, khiến tôi tức đến run người. Gì chứ, tôi cũng chỉ là không biết nấu cơm thôi, có nghiêm trọng đến mức như lời bà nói không cơ chứ.
– Mẹ….( tôi nhìn bà, nhưng thực chất đôi mắt đang hướng về anh, miệng nở cười nhẹ lắc đầu khẳng định )…Mẹ yên tâm, sau này chồng con nhất định sẽ là một người thành đạt, yêu thương con vô điều kiện, đặc biệt mấy cái chuyện bếp núc này anh ấy không có bắt con làm đâu mà mẹ lo. Bởi vì tất cả mọi thứ anh ấy sẽ chủ động làm hết.
– Mẹ thấy Hoàng với con cũng hợp đấy. Tất nhiên mẹ không có khuyến khích hai đứa bên nhau quá sớm, cứ đợi con với cậu bé lên đại học rồi tính sau.
Mẹ tôi vừa nói xong, không khí trong phòng bỗng dưng im lặng hẳn đi, đặc biệt khuôn mặt của ai kia đã bắt đầu trầm tư lại lạnh như tiền làm tôi không khỏi chột dạ, chỉ sợ anh lại hiểu lầm gì đó nên vội vàng phủ định ngay.
– Mẹ, con đã nói con với Hoàng chỉ là bạn bè thôi mà, sao mẹ cứ gán ghép cậu ấy với con thế…
Nói xong tôi cũng chẳng có đôi co với mẹ nữa, quay người đem đồ ăn đặt vào lò vi sóng hâm lại, hậm hực trút giận lên mấy cái bát cái thìa làm chúng kêu leng keng đến độ chói tai. Tôi biết mẹ lo cho tôi, tôi cũng biết bà muốn tôi tìm được một người tốt, tôi biết tôi giận mẹ như vậy là vô cớ, nhưng chẳng hiểu sao nghĩ đến việc anh hiểu lầm tôi với Hoàng có gì đó, tôi lại thấy buồn bực và không muốn nói chuyện tiếp.
Đang lụi hụi với một bàn thức ăn ngập mặt, toàn thân tôi lúc này bỗng dưng bị ôm chặt vào l*иg ngực ấm áp quen thuộc, còn chưa kịp định thần lại thì cả người đã bị người kia xoay ngược lại bế ngồi hẳn lên bàn bếp, đôi môi gắt gao bị anh chiếm lấy đến cuồng dã. Nụ hôn của anh lúc này không có dịu dàng như ngày thường mà đem theo sự trừng phạt, thậm chí có lúc còn dùng răng cắn thật mạnh xuống môi khiến tôi không khỏi nhíu mày vì đau. Tôi biết anh tức giận chuyện mẹ tôi nói, tôi biết anh đang trả thù tôi chuyện tôi giận anh mà thân thiết với Hoàng, tôi biết hết nên trước sự “ trả đũa “ này tôi không hề có kêu ca lấy một lời, thậm chí còn đưa tay vòng qua cổ anh nhiệt tình đáp trả.
Lưỡi anh rất mát, rất ngọt, thậm chí trong khoang miệng vẫn còn vương lại hương mùi hương nhàn nhạt của thuốc ba số mà anh vẫn thường hút, cái ,mùi khiến đặc trưng của anh khiến tôi chẳng thể nào dứt ra được. Tôi với anh cứ điên cuồng hôn nhau như vậy cho tới khi bàn tay không ann phận kia luồn qua lớp áo con phủ lên nơi đẫy đà trước ngực tôi mà nắn bóp, mới hoảng hốt nhận ra chúng tôi đang làʍ t̠ìиɦ trong hoàn cảnh nào, vội vàng thoát khỏi anh, khuôn mặt đỏ bừng, thở dốc.
– Anh… mẹ em nhìn thấy sẽ không hay đâu… Dừng lại đi..
Thấy tôi cầu khẩn như vậy, anh chỉ ừm một tiếng thật nhẹ trong cổ họng, hai tay siết chặt lấy eo tôi, đầu ngục xuống trước ngực tôi, cất giọng khàn khàn.
– Vũ…lần sau đừng đi với cậu bé kia nữa, tôi không thích.
Đưa những ngón tay luồn vào sợi tóc bóng mượt màu đen nhánh của anh, tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chưa thấy mẹ tôi trở lại liên tựa cằm lêи đỉиɦ đầu của anh, trầm giọng hỏi nhỏ trong thích thú.
– Chú, chú ghen à. Ghen thật đấy à.
Nói xong tôi chẳng thể kiểm chế được cảm xúc hạnh phúc đang lan tỏa trong tim mà bật cười khúc khích, vừa cười vừa cắn lên vành tai nóng rực của anh day nhẹ. Cảm nhận được người trong ngực thân hình to lớn trở nên căng cứng, bàn tay túm dưới eo cũng tăng lực đạo, tôi liền biết điều dừng lại đi hành động quá trớn của mình. Thế nhưng đúng là ông trời trêu ngươi, tôi vừa dừng xong thì bản thân lại bị anh đánh úp tới bất ngờ,ngoài yếu ớt rêи ɾỉ ra thì chẳng thể nào phản kháng nổi.
Vén cao chiếc áo tôi tôi lên để lộ bầu ngực trắng muốt đẫy đà, anh chẳng ngần ngại mà cúi đầu xuống ngậm lấy, đưa chiếc lưỡi hư hỏng đảo quanh cắи ʍút̼. Trước hành động càn rỡ mãnh liệt của người trước mặt, đầu óc tôi dần trở nên mụ mị, đôi tay chẳng còn chút sức lực nào bám víu lấy cổ anh gục đầu xuống, miệng nỉ non cầu xin.
– Chú….dừng lại đi…mẹ cháu…mẹ cháu…sắp về rồi.
Tôi vừa nói xong, phía ngực lại truyền đến một cơn đau nhói đến phát khóc, chẳng cần nói tôi cũng biết là người này đang giận dỗi, đang định lên tiếng thì anh đã ngẩng lên cất lời.
– Chú…em còn dám gọi tôi là chú…
Đối diện với ánh mắt đỏ ngàu hận không thể phát tiết ngay lúc này của anh, toàn thân tôi run lên một cái, tay chân cứng đờ chẳng dám nhúc nhích, lúng túng đáp.
– Không có….Em…em lỡ miệng thôi mà…Anh đừng nhìn em như thế được không…Em sợ…
– Được rồi, thời gian bên nhau vẫn còn nhiều, tôi sẽ từ từ dạy dỗ lại em, nên hiện tại không cần gấp gáp…Nhưng không cho phép lần sau em gọi anh là chú nữa, biết chưa hả..( chỉnh lại quần áo cho tôi rồi bế tôi xuống, anh nói tiếp )… Mẹ em chắc cũng sắp về rồi, để tôi giúp em sắp mâm bát…
Nói xong anh tiến về phía lò vi sóng lấy từng đĩa thức ăn âng ra đặt trên bàn, còn tôi thì mò trong tủ lạnh mấy bịch nước ngọt mẹ mua, đến khi xong xuôi mọi thứ bà cũng về tới. Nhìn thấy một bàn được bày đẹp mắt, thậm chí còn có cả món mới, mẹ tôi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi, hỏi dò.
– Vũ, mấy thứ này đều là con làm hết hả..
Tôi đưa mắt nhìn theo cánh tay bà chỉ, miệng ú ớ vô thức dạ lên một tiếng, sợ bà phát hiện ra điều gì khả nghi liền nhanh miệng giải thích.
– Hôm con về ăn tết ngoài Bắc, thấy bố lụi hụi trong bếp nên cũng có tò mò vào xem, nhìn thấy các bước làm nó đơn giản nên con liền bảo bố dạy, cũng chẳng biết có ngon hay không nữa…Mẹ…mẹ rửa tay ăn cơm đi…
Mẹ tôi ừ một tiếng, xoay người tiến về phòng vệ sinh rửa tay, không quên nói với tôi là đem hoa quả trong túi đi ngâm nước muối cho sạch để xíu nữa ăn. Nhìn theo bóng mẹ khuất dần nơi lối quẹo, tôi thở hắt ra một hơi thật dài, trừng mắt lên nhìn anh cảnh cáo, miệng lầm bầm.
– Tại anh cả đấy, rõ ràng biết em không nấu ăn được còn cố tình muốn làm thêm mấy món mới…
Lại nói về mấy cái món mới này, thật ra cũng chẳng phải sơn hào hải vị gì hết, nó chỉ là một đĩa thịt bò xào, giá đỗ xào, với thêm món trứng ốp chỉ chín có mấy phần. Vì tủ lạnh có sẵn những nguyên liệu này nên tôi không có phản đối mà cùng với anh hì hục chế biến, chỉ đến khi nghe thấy ai kia nói nhỏ với tôi lí do bỗng dưng muốn ăn nó, tôi chỉ hận không thể tìm được cái lỗ lẻ mà chui xuống. Gì chứ tôi có anh mệt tí nào đâu, vẫn tươi cười vui vẻ bình thường như vừa đi bộ một quãng đường 100 mét, ngược lại thì tôi mới là kẻ xỉu lên xỉu xuống kìa.
Rửa sạch mấy cân táo mẹ mua bày ra đĩa, tôi đưa nó cho anh nói nhỏ.
– Anh bê ra giúp em, để em lên phòng thay quần áo với…cả người ướt nhẹp hết rồi.
Nói xong tôi liền chạy ù lên trên phòng, lục tung cả tủ tìm bộ quần áo ở nhà tôi ưng nhất thay ra, sau đó lại mở cửa chạy ù xuống, cả quá trình nhanh đến mức không quá 4 phút.
Xuống gần đến nơi, tôi bỗng dưng nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện thì thầm, chẳng hiểu sao trong lòng có chút thấp thỏm không yên, rón rén bước thật nhẹ núp sau bờ tường nghe lén. Tôi biết mình làm như thế này là có không đúng, tôi đã định xua đi cái ý nghĩ không căn cứ kia để bước ra, thế nhưng suy đi tính lại vẫn là chẳng thể nào buông được, đành quyết tâm sai lầm một lần nán lại, chỉ vì tôi tò mò muốn biết mẹ tôi muốn nói gì với anh.
Trong phòng bếp im lặng một hồi, sau đó tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi phát ra.
– Anh Dương, mình nói chuyện một chút được không..Không tốn quá nhiều thời gian đâu.
Anh ngẩng lên nhìn mẹ tôi gật đầu, khuôn mặt vẫn nghiêm túc như vậy, lên tiếng đáp trả.
– Được chứ…Mai có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Mẹ tôi bình thường là một người luôn tế nhị, cẩn thận trong từng hành động của mình, đặc biệt là từ khi lấy bố tôi cho đến nay, ba chưa bao giờ ôm ai ngoài ông ấy cho dù đến anh chị em chú bác trong gia đình hay là xã giao với người khác. Nhưng ngay lúc này, những gì đang diễn ra trước mắt tôi đây thật sự khiến tôi không thể nào tin được, vành mắt cũng theo đó mà trở nên cay xè. Trong phòng bếp, là hình ảnh mẹ tôi ôm chặt lấy anh, hình ảnh mẹ tôi chôn đầu vào trong l*иg ngực anh nức nở, nói nghẹn ngào.
– Dương, 19 năm trước, em ngu muội không đón nhận tình cảm của anh, 19 năm sau, em muốn đón nhận nó vẫn còn kịp đúng không..( ngừng lại hai giây, mẹ tôi nói tiếp )….Dương, em nhận ra mình yêu anh thật rồi.
Tai tôi ù đi sau câu nói ấy của mẹ, cả người vô lực trượt xuống ngồi bệt xuống đất, đưa tay bịt lấy miệng cố không để bản thân mất kiểm soát mà hét lên, nước mắt tuôn ra như đê vỡ tí tách chả xuống đất không ngừng. Tôi quá ngu ngốc phải không, quá ngu ngốc khi không nhận ra nguời mẹ tôi muốn được yêu thương là anh, quá ngu ngốc khi không nhận ra người mẹ thẫn thờ nhớ tới là anh, quá ngu ngốc khi không nhận ra người mẹ tôi suốt ngày cầm điện thoại nhìn ngắm ấy là anh. Tôi phải làm sao đây, phải làm sao khi hai mẹ con tôi lại cùng yêu thương một người, phải làm sao đây..
Tôi không thể xa anh được, tôi không muốn xa anh, không muốn chấm dứt với anh…Nhưng nếu tôi cố tình ở bên anh như vậy, mẹ tôi sẽ đau lòng lắm, sẽ hụt hẫng lắm… Suốt mười tám năm qua, mẹ tôi đã quá khổ vì tôi, vì bố tôi, vì gia đình ông bà nội lắm rồi, mẹ đã khổ lắm rồi, tôi sao có thể tàn nhẫn đến mức cướp đi hi vọng của bà, tôi sao có thể tàn nhẫn mà khiến bà khổ thêm lần nữa, tôi sao có thể cướp đi người bà yêu…Tôi sao có thể chứ..
Bên trong lại vang lên tiếng nói trầm trầm của anh, bình tĩnh đến mức chẳng hề có run rẩy hay lo sợ gì hết.
– Mai…chuyện đó đã là quá khứ rồi, không nên nhắc lại thì tốt hơn. Năm ấy chúng ta đều là những cô cậu 16, 17 tuổi suy nghĩ vẫn còn non nớt, chuyện rung động với người khác phái là điều hiển nhiên, nhưng mấy ai có thể nên vợ nên chồng. Gần hai mươi năm trôi đi, tôi bây giờ là một người đàn ông 37 tuổi, tôi không còn thích Mai như ngày xưa nữa.
Mẹ tôi nghe thấy anh nói vậy thì vội vàng rời khỏi l*иg của anh, đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mặt anh gấp gáp phân trần.
– Anh nói dối…anh nói dối đúng không…Anh rõ ràng vẫn còn thích em nên anh mới quan tâm đến em như vậy…anh rõ ràng vẫn còn thích em nên cho đến bây giờ anh vẫn chưa tìm được người nào khác, đúng không Dương…
– Không phải như Mai nghĩ đâu, tôi.
Trước sự cố chấp của mẹ tôi, anh định lên tiếng giải thích cho bà hiểu nhưng bà lại nhanh hơn, nói tiếp..
– Không còn thích em, tại sao anh còn giúp đỡ dấu tên cho em thuê căn nhà này. Không còn thích em, tại sao anh vẫn nhớ em chỉ thích ăn bánh phở nhưng không thích ăn rau. Không còn thích em, tại sao anh lại âm thầm giới thiệu cửa hàng hoa của em cho đối tác của mình để họ tìm tới đặt hàng..Không còn thích em, tại sao anh vẫn trả lời tin nhắn của em. Anh nói không còn thích em, vậy anh giải thích đi, giải thích tại sao lại làm như vậy đi Dương.
Lần này anh im lặng một lúc rất lâu không có trả lời mẹ tôi, hai tay đưa lên day day huyệt thái dương mấy cái, sau cùng với thở dài đáp trả.
– Mai, những chuyện tôi làm ấy đều là vì tôi nghĩ mối quan hệ của chúng ta là người bạn cũ, thấy bạn khó khăn thì giúp thôi, ngoài ra không hề có lưu luyến tình cảm ở trong đó. Còn về chuyện tôi đến bây giờ sao vẫn không chịu lấy vợ, đó là vì tôi chưa muốn chứ không phải là tôi đợi Mai. Tôi biết nói ra lời này quá phũ phàng nhưng hiện tại cũng đã có người yêu rồi, tôi rất yêu người đó, nên Mai đừng như vậy nữa, đừng làm tôi khó xử nữa.
Nghe xong những lời nói này của anh, trái tim tôi chẳng hề cảm nhận được sự sung sướиɠ nào hết, mà toàn là đau đớn, đau đớn đến nghẹn thở, đau đến mức chỉ muốn bản thân trở nên vô tri vô giác. Tôi cố quẹt nước mắt trên khóe mi nhìn về phía hai người họ, cổ họng đã nghẹn lại càng nghẹn hơn khi nhìn thấy mẹ kiễng chân lên áp môi mình vào môi anh mà điên cuồng hôn như mưa, mặc cho anh ra sức kéo ra nhưng vẫn cố ôm chặt lấy không buông.bỏ.
Tôi lúc này chẳng còn đủ can đảm để đứng lại nhìn nữa, xoay người chạy thật nhanh lên phòng đóng chặt cửa lại, cả người ngã gục xuống sàn nhà lạnh lẽo khóc như chưa bao giờ được khóc. Đôi mối ấy, cách đây có mấy phút, đã cùng tôi triền miên…đôi mối ây, cách đây mấy phút, tôi đã ngấu nghiến mà hôn lấy…vậy là bây giờ..bây giờ nó lại bị mẹ tôi chiếm giữ.
Tôi khóc đến mức không thở được, khóc đến ngực đau buốt nhói đến tận đại não, cả người phải ngồi bệt xuống thở dốc. Tôi hận ông trời luôn đẩy tôi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này, tôi hận số phận đưa đẩy cuộc đời tôi nghiệt ngã chẳng còn gì đau đớn bằng, tôi hận, tôi thật sự rất hận…
Khóc một lúc mệt nhoài, tôi cố gượng người đi vào trong nhà tắm thì đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của mẹ tôi vang lên.
– Vũ, xuống ăn cơm đi con, làm gì trong đó mà lâu thế…
Tôi nhìn mình trong gương, tóc tai thì bù xù, đôi mắt thì sưng lên thảm hại chẳng khác gì cái hôm tôi bị đám thằng Tiến thay nhau cưỡиɠ ɧϊếp, khịt khịt mũi đáp trả.
– Vâng, con xuống ngay đây mẹ…
Nói xong tôi liền đóng của nhà tắm lại, bật nước xối xả hất lên mặt cho tỉnh táo, dặm một ít phấn mới nhấc đôi chân nặng nề bước xuống.
Xuống đến nơi, tôi không dám đưa mắt nhìn chú, cũng không có rôm rả nói chuyện hay ăn uống gì hết, từ đầu đến cuối đều im lặng như người câm. Tôi chỉ trung thành với những hạt cơm trắng, chẳng dám đưa đũa ra gắp lấy đĩa thịt bò anh xào, đĩa trứng ốp anh làm, cũng chằng dám liếc chúng, chỉ sợ xúc động quá lại chảy nước mắt.
Cố gắng ăn hết một bát, tôi xin phép mẹ đi lên trên phòng của mình, trốn tránh ánh mắt lo lắng của người đối diện, trong lòng đầy chua xót. Tôi biết anh lo cho tôi, tôi biết anh sốt sắng vì tôi, tôi biết anh yêu thương tôi, chỉ là lần này…Tôi chẳng thể tiếp tục yêu anh được nữa rồi…Tôi thật sự không thể nữa rồi….
---------