Chương 27
CHƯƠNG 27Hết ngước lên nhìn tôi rồi lại nhìn vào tờ giấy trên tay, anh đến một lời cũng không chịu nói gì, không có kích động đến phát khùng mà lao đến chất vấn như tôi đã dự tính trước đó. Anh bình thản giống như đây là một chuyện hết sức hoang đường, đôi lông mày nhíu chặt lại phải vài phút sau đó mới giãn ra, cuối cùng đôi chân nhấc từng bước tiến lại gần tôi ngồi xuống. Những ngón tay sạch sẽ đưa lên vuốt lại mái tóc rối của tôi, lau nước mắt tèm lem trên khuôn mặt tôi, sau cùng mới ôm lấy khuôn mặt tôi nâng lên đối diện với mình, anh hỏi.
– Vũ, tờ giấy kia…ở đâu mà có.
Tôi lúc này chẳng biết làm gì ngoài việc khóc thật lớn, tôi chẳng biết mình phải nên nói từ đâu, tôi chẳng biết mình nên chất vấn người này như thế nào. Cả người tôi lúc này chẳng khác gì một cái xác không hồn yếu ớt ngồi đó, đôi mắt mờ mịt nhìn từng đường nét trên khuôn mặt anh, cổ họng nghẹn ứ lại đau đến gần như không thể nào thở được, liên tục lắc đầu không có đáp trả. Tôi rất muốn gào lên với anh rằng kết quả rõ ràng như vậy anh còn muốn hỏi tôi cái gì nữa, tôi rất muốn gào lên chất vấn anh tại sao anh lại có thể bình tĩnh đến như vậy, tôi rất muốn gào lên chất vấn anh tại sao anh lại không có lấy một chút phản ứng gì. Tôi muốn nhiều thứ lắm, nhưng tôi không thể nào nói được…Tôi chỉ biết khóc và khóc, chỉ biết cắn chặt ấy môi mình, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại chồng lên, buốt đến mức huyệt thái dương cũng theo đó mà giật mạnh.
Anh thấy tôi im lặng như vậy thì càng khẩn trương túm ấy vai tôi gắt gao nói.
– Vũ, nói cho tôi biết, em lấy tờ giấy này ở đâu…
Tôi đưa đôi mắt đỏ ửng ngập nước lên nhìn anh, l*иg ngực như bị ai đó đè mạnh xuống đến khó thở, khóe miệng kéo lên nụ cười chua chát, nghẹn nào nói trong tiếng nấc.
– Ở đâu mà cháu có thứ này bây giờ đâu còn quan trọng gì nữa…Chú hỏi cháu làm gì….( tôi lúc này không kiềm chế được bản thân nữa mà hét thẳng vào mặt anh )…Tại sao chú không giải thích…Tại sao cháu lại là con gái của chú…Tại sao chú với bà ấy lại ngủ với nhau….Chú rõ ràng đã nói chú cùng với mẹ cháu không có gì cơ mà….Chú đã nói vậy cơ mà..
Tôi điên cuồng liên tục đấm vào người anh, vừa đấm vừa nói trong tiếng khóc nức nở, thậm chí móng tay còn cào mạnh lên da thịt của người đó đến rách toạc vẫn không có ý định ngừng lại.
– Chú có biết cháu đã muốn chết bao nhiêu lần không? Chú có biết cháu hận số phận như thế nào không, hận ông trời như thế nào không? Bị cưỡиɠ ɧϊếp, bị đánh đập, cháu đã khó khăn lắm mới đứng dậy được, thế nhưng rồi sao, còn gì đau đớn hơn khi cháu biết người cháu yêu lại là bố ruột của cháu, còn gì nghiệt ngã hơn khi cháu biết người cháu ngủ là bố ruột của cháu….( ngửa mặt nhìn lên trần nhà, tôi bật cười thành tiếng, cười trong đau đớn )….Cháu biết chú là bố của cháu, nhưng cháu vẫn không ngừng yêu chú, cháu biết như thế là sai, nhưng cháu không ngừng được…Cháu biết chú là bố của cháu, cháu đau lắm…Cháu thật sự rất đau..
Anh nghe thấy tôi nói vậy thì vòng tay ôm chặt lấy tôi vào lòng vỗ về an ủi, còn tôi cũng chẳng cón sức lực đâu để mà đẩy người này ra nữa, cứ để mặc cho anh ôm mình như vậy, hai tay vô thức siết lấy vạt áo của anh nghẹn ngào.
– Chú nói đi, chú nói chú không phải là bố của cháu đi…Chú nói đi, nói những tấm ảnh chú đưa mẹ cháu vào khách sạn năm đó đều không phải là thật đi….Tại sao chú không nói…Tại sao chú cứ im lặng…..Tại sao hả?
Câu cuối cùng tôi chẳng thể bình tĩnh được nữa mà gào đến khản đặc cổ họng, từng câu từng chữ mang theo sự tuyệt vọng đến đau lòng, thế nhưng vẫn chẳng làm cho anh mở miệng giải thích. Tôi chẳng biết mình đã khóc đến bao lâu, đã ngủ đi từ lúc nào, tôi chỉ biết khi tôi tỉnh dậy, bên ngoài bầu trời đã xẩm tối, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, có lẽ là của anh….
Vén chăn sang một bên, tôi chống tay ngồi dậy định bước xuống dưới giường thì lúc này cánh cửa cũng được người từ bên ngoài đẩy ra. Tôi nhìn anh bước vào với ly sữa vẫn còn bốc khói trên tay, đáy mắt ngay lúc này đã bị toàn lệ che khuất mất tầm nhìn, sắp không thấy rõ nét bi thương trong đôi mắt của người ấy, đôi môi run rẩy như lá mùa thu sắp rụng, mấp máy.
– Chú….
Trước phản ứng không thể bình tĩnh nổi của tôi, anh thở hắt ra một hơi thật dài tiến lại trước mặt tôi ngồi xổm xuống, đặt ly sữa vào lòng bàn tay tôi nhỏ nhẹ
– Uống sữa đi, cả ngày nay em không ăn gì rồi….
Tôi lắc đầu, mái tóc cũng vung theo từng nhịp, thân hình run rẩy vô lực chẳng khác gì chiếc lá rụng phiêu đãng trong gió, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Tôi không dám nhìn anh, không dám để anh chạm vào mình, không dám mở miệng hỏi mọi chuyện, suy cho cùng tôi vẫn là yếu đuối hèn nhát đến như thế. Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài, tôi cảm nhận được anh nhìn tôi chăm chú, tôi cảm nhận được anh càng lúc càng gần tôi hơn, đến khi khóe môi bị anh chạm nhẹ mới giật mình ngẩng lên, ánh mắt vừa chua xót vừa tức giận, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng khàn khàn của anh cất lên.
– Vũ, những tấm hình đó, đều là thật….
Nghe xong câu nói này của anh, nước mắt tôi lại bắt đầu tràn xuống mỗi lúc một nhiều, trái tim trong l*иg ngực đau đến nghẹn thở. Anh không phủ nhận những tấm hình kia là sai, vậy tôi còn hi vọng gì nữa đây..Tôi hi vọng cái gì nữa đây khi thật sự anh với mẹ tôi đã cùng nhau làm cái chuyện đó. Tôi nhớ đến nụ hôn vừa nãy của anh, cả người bỗng cảm thấy ghê tởm, kích động hất mạnh khiến anh ngã ngửa về phía sau, chẳng suy nghĩ đúng sai liền ném luôn cốc sữa trên tay vào ngực người đó, hét to.
– Tại sao….tại sao chú nói dối tôi….Tại sao chú nói chú với mẹ tôi không có gì..( Tôi điên cuồng hất hết mọi đồ đạc trên kệ xuống đất, run rẩy nói tiếp )…Nếu ngay từ đầu chú nói chú đã ngủ với bà ấy, tôi nhất định sẽ không yêu chú, nhất định sẽ không ngả lòng vào chú….Nhưng chú đã làm gì, chú không nói, chú để tôi yêu chú, để tôi ngủ với chú, rồi bây giờ lại lòi ra cái sự thật tôi là con gái của chú….Chú thấy hài lòng chưa…chú hài lòng chưa hả…
– Vũ, nghe tôi giải thích…..
Tôi lúc này lí trí chẳng thể kiểm soát nồi, bản thân gần như biến thành một con người khác, không để cho anh nói gì vẫn tiếp tục điên loạn gào đến khản đặc cổ họng.
– Chú im đi, tôi không nghe…Tôi không muốn nghe….( hất mạnh cánh tay của anh khỏi người mình, tôi căm phẫn tiếp tục chửi bới )….Tôi hận chú, hận cả bà ấy, tôi hận các người…Cút đi, cút hết đi…
Trái tim càng thêm băng giá, tôi cười lạnh, chậm rãi lui về phía sau, lệ sương trong đáy mắt dần loan ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lao nhanh về phía cửa muốn đẩy cửa chạy xuống dưới tầng nhưng vẫn không nhanh bằng anh, trong phút chốc cánh tay đã bị người đó kéo lại, sau đó là giọng nói gấp gáp vang lên.
– Vũ….em định đi đâu…
Tôi gắt gao nhìn thẳng vào mắt anh, từng câu từng chữ nói ra chẳng khác gì lưỡi dao sắc lẹm, lạnh lẽo đến mức không rét mà run.
– Đi khỏi nơi này, đi khỏi cái nơi có chú, đi tới cái nơi không bao giờ vô tình gặp chú nữa…Như thế, tôi mới không phải suốt ngày nhìn lại cảnh tưởng quen thuộc tôi với chú đã đi, nhớ lại những điều tôi với chú đã có…Không phải nhớ lại những điều sai trái ấy, bởi vì đó là lσạи ɭυâи…Là lσạи ɭυâи đó chú có biết không hả.
Lần này anh chẳng còn im lặng như những lần trước mặc cho tôi huyên thuyên nữa mà hét trả lại, lần đầu tiên để lộ rõ lửa giận trong mắt, mãnh liệt chồng chất đến mức chỉ muốn thiêu đốt tất cả.
– Tôi với em không phải là như thế…Tôi căn bản không phải là bố của em.
Sắc mặt tôi hoàn toàn trở nên tái nhợt, động tác vùng vẫy cũng theo đó mà ngừng lại, ánh mắt mờ mịt nhìn anh, len lói trong đó là sự vui mừng. Chỉ là chưa đầy hai giây sau đó, trí não tôi lại lướt qua những bức ảnh kia, những bức ảnh hai người đó cùng đi vào một khách sạn, đôi đồng tử liền co rút lại sợ hãi, chẳng còn vui nổi như vừa nãy nữa.
– Chú nói dối…Chú rõ ràng đã thừa nhận chú cùng bà ấy đi vào đó….Chú nói chú không phải bố tôi…Vậy ai là bố tôi, ai là bố của tôi hả….( lùi lại về phía sau, tôi đưa tay vỗ lên trán cười như người điên )…Tôi vậy mà lại có thể tin lời chú nói lần nữa, tôi đúng là khờ khạo…DNA của tôi rõ ràng trùng khớp với chú, rõ ràng họ nói tôi với chú là bố con…Bọn họ rõ ràng đã chứng minh GEN của chúng ta trùng khớp.
Sau câu nói của tôi, anh thật sự nổi giận, bóp chặt lấy bả vai tôi đẩy mạnh vào tường, thân thể to lớn mang theo nguy hiểm lạnh lẽo bao vây lấy tôi không chừa một khe hở nào, miệng gằn từng chữ.
– Tôi lặp lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng…
Anh cúi đầu thấp xuống, đôi môi mỏng màu bạc gần như ép sát vào cánh môi tôi, hơi thở phả ra nóng rực vì quá tức giận, thoát ra câu nói trong sự phẫn nộ.
– Tôi không phải là bố của em…Tôi với mẹ em không hề có chuyện gì hết….
– Nhưng rõ ràng….
Chẳng để cho tôi nói hết câu, anh liền cất giọng tiếp tục, cánh tay bóp chặt lấy vai tôi cũng đã nới lỏng ra đứng thẳng người dậy, nhíu mày một hồi liền dãn ra.
– Tôi không phủ nhận những bức ảnh đó là sai, tôi thật sự đã cùng mẹ em đi vào khách sạn. Nhưng tôi không hề phát sinh quan hệ với mẹ em, tôi chỉ đưa cô ấy đi vào phòng liền trở ra luôn. Mọi chuyện sau đó thì em biết rồi đấy, mẹ em mang thai em rồi lấy bố em, tôi cũng đi Mỹ đến gần đây mới trở về. Tôi sao có thể là bố của em được chứ.
Giọng tôi vẫn lạc đi theo từng chữ cất lên, nước mắt tuy đã không còn rơi nữa nhưng vẫn ầng ậc nơi khóe mi, chỉ cần xúc động thì ngay lập tức lại tuôn ra như đê vỡ. Trong đầu tôi lúc này chẳng thể nào bình tĩnh được để suy nghĩ phân tích lại từng lời nói của anh, của bố, để xem rốt cuộc là ai đang là người nói dối.
– Vậy còn tờ giấy DNA kia là như thế nào, trên đó rõ ràng….
Anh nghe tôi nói vậy thì quay người tiến lại, đưa tay ôm gọn lấy tôi vào lòng, không vòng vo mà đi luôn thẳng vào vấn đề nói ra suy nghĩ của mình..
– Vũ…tôi không biết vì sao tờ giấy đó lại ghi như vậy, nhưng tôi tuyệt đối không phải là bố của em. Nếu tôi là bố em, em nghĩ tôi sẽ cầm thú đến mức cùng em đi đến bước như thế này sao. Nếu tôi thật sự là bố của em, em nghĩ tôi sẽ bỏ đi mười mấy năm mới quay về hay sao.
– Thật…thật không…những lời chú nói, đều là sự thật đúng không….Chú thật sự không phải ba của cháu….
Trước những lời này của tôi, anh hơi đẩy người tôi ra dịch ra khỏi lòng của mình, không lên tiếng đáp trả hay gật đầu khẳng định, môi mỏng lập tức phủ xuống đôi môi tôi gắt gao chiếm lấy, cánh tay cũng trượt xuống eo nắm chặt như muốn khảm tôi với anh hòa thành một. Anh triền miên đưa đẩy trêu ghẹo chiếc lưỡi vẫn còn vị sữa của tôi, đồng thời như muốn rút hết lấy hơi thở khiến toàn thân tôi mềm nhũn không thể đứng vững, chỉ còn cách đưa hai tay vòng lấy ôm chặt lấy cổ của anh để giữ thăng bằng, toàn thân không tự chủ được mà chìm đắm trong sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầy nhu tình ấy.
Ôm chặt tôi lại phía giường, anh găt gao khóa chặt tôi dưới thân mình, đưa những ngón tay sạch sẽ ấy miết lấy đôi môi sưng mọng đầy ướŧ áŧ mời gọi của tôi, ánh mắt tối lại mang theo du͙© vọиɠ to lớn hận không thể bùng nổ ngay lập tức. Nhẹ nhàng cởi từng nút cúc áo đến khi toàn thân tôi không còn vật gì che chắn hiện ngay trước mặt, anh mới khàn giọng nói nhỏ bên tai từng chữ yêu thương.
– Vũ…tôi thật sự rất nhớ em…Rất nhớ…
Nói xong anh hạ đôi môi mình xuống bả vai tôi hôn nhẹ, sau đó dùng hàm răng day day khiến tôi vừa đau vừa khó chịu, cả người không khỏi run rẩy theo từng cái đυ.ng chạm thân mật ấy. Anh hôn từ bả vai tôi dọc xuống đỉnh chân trâu nhỏ đang vươn người kiêu hãnh trên bầu ngực trắng muốt, dọc xuống chiếc bụng phẳng lì, dọc xuống sâu hơn nữa rồi dừng lại ở nơi tôi khao khát anh nhất, không ngần ngại áp môi mình xuống, sau đó dùng chiếc lưỡi hư hỏng càn quấy khiến tôi chỉ biết cong người cong người mà đón nhận từng kɧoáı ©ảʍ hoan lạc ấy mang lại.
Tôi chẳng nhớ tôi cùng anh trải qua thời gian bao lâu, tôi cũng chẳng nhớ tôi cùng với anh đã làm bao nhiêu lần, tôi chỉ nhớ bản thân sau khi đạt đến cao trào liền mệt ngoài xụi lơ trong l*иg ngực rộng rãi của anh, khóe miệng sau bao nhiêu ngày cũng kéo lên nụ cười hạnh phúc. Mặc dù tôi rất thắc mắc tờ giấy kia sao lại kết luận DNA của anh với tôi trùng khớp, thế nhưng tôi lúc này cũng không có nghĩ đến điều ấy nhiều lắm, bởi vì tôi tin anh, tin những gì anh nói….
– Vũ…cũng 8 giờ rồi, tôi đưa em về nhé không mẹ em lại lo…
Đôi mắt tôi đang mơ màng nhắm lại vì buồn ngủ sau câu nói của anh cũng liền mở ra, gật nhẹ một cái để mặc anh bế vào nhà tắm tắm rửa dội sạch hết những chất lỏng trắng đυ.c trên người, sau đó mặc lại bộ quần áo của mình đã được anh giặt sạch đi xuống lầu, trái tim đập trong l*иg ngực tràn ngập hạnh phúc lan tỏa.
Khi xe dừng lại trước cửa hàng hoa của mẹ tôi đồng hồ cũng chỉ 8 rưỡi, vừa đẩy cửa xe bước xuống tôi đã thấy bóng dáng mẹ chạy ra, ánh mắt nhìn tôi với anh có tia nghi hoặc nhưng rất nhanh liền biến mất, nhỏ giọng trách móc.
– Vũ, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi..Con đi đâu sao không biết đường gọi về cho mẹ lấy một tiếng, cứ để mẹ lo lắng như vậy là sao…
Trước sự trách móc của mẹ, ánh măt tôi rủ xuống buồn bã vâng một tiếng thật nhẹ, đôi chân vẫn cứ chôn chặt tại chỗ như vậy chẳng dám di chuyển, cũng chẳng dám nhìn anh cầu cứu vì sợ mẹ phát hiện, đến khi nghe thấy tiếng anh cất lên mới nhẹ lòng hẳn đi.
– Được rồi Mai, hồi tối tôi tình cờ găp bé Vũ ở Phố đi bộ nên đã đưa con bé đi ăn tiệc ở nhà một người bạn nên bây giờ mới về, Mai đừng cáu gắt với cháu…Tất cả đều là lỗi của tôi.
Nghe thấy cái từ “ ăn tiệc “ từ miệng anh phát ra toàn thân tôi bỗng run lên một cái, hận không thể lấy kim khâu chặt lấy cái miệng hư hỏng của người kia lại. Nói dối giải vây giúp tôi còn cố tình nhấn mạnh hai từ đấy, tôi đâu có ngu mà không biết anh đang ám chỉ điều gì…” Bữa tiệc “ kéo dài mấy tiếng như thế mà vẫn còn kêu chưa đủ, tôi thật sự chẳng thể dùng từ nào ngoài hai từ “ vô sỉ “ đối với anh nữa.
Mẹ tôi trước giờ vẫn thế, hễ cứ mắng tôi mà có ai đứng ra nói đỡ là bà liền nguôi giận ngay, nên lần này cũng không ngoại lệ. Bà đưa tay đánh mạnh vào vai tôi, trừng mắt..
– Được rồi, còn đứng lì ở đây làm gì nữa, đi vào trong nhà hâm nóng thức ăn lên đi, nhân tiện mẹ bảo luôn chú Dương của con ở lại đây ăn cùng với mẹ con mình..
Tôi nghe mẹ chạy thật nhanh vào nhà tiến về phòng bếp , cứ nghĩ đến việc sẽ được ở cùng anh lâu thêm chút nữa khóe môi lại kéo lên nụ cười nồng đậm, khuôn mặt không tự chủ được cũng trở nên nóng bừng lộ liễu. Thế nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó lại không giống như tôi nghĩ lúc này, không hề có những cuộc nói chuyện rôm rả, không hề có những tiếng cười đùa, mà toàn là nước mắt..Nước mắt của tôi cùng với trái tim rỉ máu…
---------