Liều mạng giãy dụa nhưng lại không có ích gì, sự kinh hoảng đạt tới đỉnh điểm, khóe mi Giản Tình cũng đã bắt đầu phiếm nước mắt.
Thế nhưng, như thế không chỉ không khiến đối phương dừng lại, trái lại, lại càng thêm càn rỡ, không cho cô cơ hội phản kháng, liền trực tiếp sờ vào hạ thân của cô.
Rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ là nam sinh nào đó từng bị cô từ chối?
Hay là người nào đó từng đánh nhau với đàn em của cô, muốn tìm cô báo thù?
Nhưng mặc kệ là ai, đừng để cô biết được, nếu không, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Giản Tình rất giận, nhưng cũng cực kì sợ. Cô cố gắng muốn khép chặt chân, nhưng không ngờ lại bị đối phương thừa cơ lật người lại, ấn xuống đất.
Ngã ngồi trên bãi cỏ, trong lúc Giản Tình vẫn đang hoảng thần, người đàn ông trước mặt cũng đã từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, lót xuống dưới người của cô.
Sau đó lại trực tiếp áp lên người cô, dùng đầu gối cưỡng ép tách hai chân cô ra.
Phía sau là một cái cây lớn, lưng áp vào trên thân cây, Giản Tình chỉ có thể ra sức kháng cự, "ô ô" hô hào.
Nhưng mặc cho cô giãy giụa thế nào, bàn tay đối phương vẫn cứ dọc theo phần bụng mềm mại, luồn vào váy ngắn của cô.
Bị cảm giác tuyệt vọng bao trùm, dù trong lòng không muốn, nhưng cơ thể ngây ngô của Giản Tình vẫn không khống chế được mà sinh ra phản ứng trước sự đυ.ng chạm của đối phương.
Ánh trăng vốn đã không sáng tỏ, lại thêm dưới tán cây vốn dĩ liền u ám, nên dù cố mở to mắt, Giản Tình vẫn không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông này.
Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đối phương rất cao lớn, mặc một chiếc áo liền mũ, khiến toàn bộ khuôn mặt đều bị che khuất trong bóng tối.
Chạm đến một mảnh ẩm ướt, ngón tay hắn liền cách một lớp qυầи ɭóŧ, bắt đầu xoa nhẹ, tìm kiếm âm đế nho nhỏ đang xấu hổ lẩn trốn của cô.
"Bảo bối thật sự rất nhạy cảm, chỉ mới sờ một chút như vậy cũng đã bắt đầu chảy nước rồi."
Không biết là nghĩ đến điều gì, động tác chợt ngừng, đối phương lại chợt mở hai chân cô ra, tạo thành chữ M. Sau đó lại chậm rãi cởi bỏ cúc áo sơ mi của cô, phơi bày bộ ngực căng tròn đang được áo ngực vây chặt.
"Ô...ô..." Tên khốn này muốn làm gì?
Từ trong áo khoác lấy ra một chiếc điện thoại, không để Giản Tình đợi lâu, hắn cũng đã tỏ rõ ý đồ của mình.
Theo vài tiếng "tách" vang lên, cùng với ánh đèn chói mắt, hắn liền tỉ mỉ chụp lại cảnh đẹp trước mặt này.
Đôi mắt mở to, Giản Tình liền ra sức vùng vẫy, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cất điện thoại vào.