Khi Giản Tình trở về từ hộp đêm, ký túc xá cũng đã gần đến giờ đóng cửa.
Vì để kịp giờ, thay vì đi đường lớn ở quảng trường, cô lại lựa chọn xuyên qua rừng cây nhỏ, đi đường tắt vào cửa sau.
Vừa rồi uống không nhiều, nhưng Giản Tình lúc này vẫn có cảm giác hơi choáng váng.
Từng cơn gió mùa hè thổi qua, cuốn theo lá cây rơi xào xạt, bất chợt, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, Giản Tình liền vội vã quay đầu...
Nhưng vẫn chưa kịp nhìn thấy gì, thì trong nháy mắt, một bàn tay to mang theo bao tay cũng đã trực tiếp che kín miệng cô.
Động tác của đối phương rất nhuần nhuyễn, giống như đã diễn luyện qua vô số lần, không tốn quá nhiều sức lực, bàn tay còn lại liền nhẹ nhõm túm lấy hai tay cô, siết chặt ở sau lưng.
Tuy là người xuyên không, nhưng Giản Tình vẫn bị tình huống này dọa sợ. Tim đập gia tốc, men say cũng tan biến không còn gì, trong thoáng chốc đó, đầu óc cô gần như đã bị sự sợ hãi lấp đầy, trở nên trống rỗng, không suy nghĩ được gì nữa.
Cho đến khi người phía sau bất ngờ bỏ tay ra, lại dùng thứ gì đó giống như một tấm vải nhét vào trong miệng cô.
Giản Tình điên cuồng giãy giụa, nhưng sức lực của người phía sau thật sự là quá lớn.
Miệng bị bịt kín, cô chỉ có thể phát ra từng tiếng "ô ô" đứt quãng, căn bản là không nói thành lời.
Người này là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ là cướp? Muốn tống tiền sao?
Nghĩ đến gia thế của nguyên chủ, Giản Tình liền cảm thấy rất có khả năng này.
Chỉ có điều, suy luận của Giản Tình rất nhanh cũng bị hành động tiếp theo của đối phương đạp đổ, bởi vì...
Sau khi cưỡng chế dùng dây thừng trói hai tay cô lại, người phía sau thế mà lại cúi đầu, ngậm lấy vành tai cô, hơn nữa, còn trằn trọc liếʍ mυ'ŧ!
"Bỏ ra, tên biếи ŧɦái!" Giản Tình vô lực gào thét, lại chẳng thể phát ra một chút âm thanh.
Cô thật sự là nghĩ nát óc cũng không ra, rốt cuộc là kẻ nào dám làm ra chuyện ghê tởm này với mình.
Xuyên qua vô số thế giới, đây là lần đầu tiên Giản Tình gặp phải trường hợp này, nên nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Chỉ là, ở phía sau, nhìn thấy phản ứng ghét bỏ này của cô, đối phương dường như lại bị chọc giận.
"Sợ sao? Sao bình thường lăn lộn cùng đám cặn bã không ra gì đó, em lại không biết sợ?"
"Có phải nơi này đã sớm bị chơi hỏng rồi không?" Vừa nói, người phía sau còn vừa luồn tay về trước, sờ vào dưới váy của Giản Tình.
Vì đối phương cố tình hạ thấp giọng, nên Giản Tình chỉ có thể miễn cưỡng xác định đối phương còn rất trẻ, chín phần mười cũng là học sinh giống mình.