So với các bạn cùng lứa, dáng người của Giản Tình cũng tinh tế hơn nhiều. Nơi cần gầy thì gầy, nơi cần đầy đặn thì đầy đặn, đặc biệt là hai chú thỏ trắng trước ngực kia, to đến mức khiến cúc áo đều căng ra, phảng phất có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nhưng so với đó, thứ càng thu hút ánh nhìn của người khác hơn, lại chính là đôi chân thẳng tắp thon dài, phơi bày bên dưới chiếc váy sọc ngắn kia.
Gương mặt cô rất xinh đẹp, trắng nõn như sữa, ngũ quan sắc sảo, phối với mái tóc xoăn nhẹ nhuộm màu hạt dẻ, tùy ý buông xõa sau chấm lưng, liền cho người ta cảm giác giống như búp bê sứ, tinh xảo lại mê người.
Tiếc rằng, bên dưới gương mặt mỹ lệ này, lại là một tính cách vô cùng đáng ghét.
Nếu nói Lâm Tại Tại là tiểu bạch thỏ, thì Giản Tình chính là một con mèo nhỏ kiêu ngạo, lúc nào cũng thích giương nanh múa vuốt.
"Nhìn cái gì, có tin tôi đấm cậu không?" Vừa nói, Giản Tình còn vừa ra vẻ hung ác, giơ nắm đấm nhỏ của mình lên.
Đúng lúc này, từ bên ngoài, một thanh niên nhuộm tóc vàng, ăn mặc lôi thôi luộm thuộm cũng đã chạy vào, vô cùng tự nhiên nhiên khoác vai Giản Tình.
"Chị Giản Tình, chiều nay là sinh nhật của Kiệt Tử, mọi người dự định sẽ tổ chức ở hộp đêm, chị có tới không?"
"Nói thừa, đương nhiên là phải tới rồi."
Nhìn xem cánh tay đang khoác lên vai cô, ánh mắt vốn đã u ám của Lục Cảnh lại càng thêm thiểm sâu.
Bị nam chính nhìn đến sởn tóc gáy, cũng không dám ở lại thêm nữa, Giản Tình liền vội vã lôi kéo đàn em của mình rời đi.
Nhìn xem bóng lưng của cả hai, ánh mắt Lục Cảnh liền chuyển dời đến trên chiếc áo khoác bị vứt lại của Giản Tình.
Bất động thanh sắc cầm lấy nó, Lục Cảnh liền học theo bộ dạng vừa rồi của cô, dùng áo khoác làm gối, chầm chậm gục xuống bàn.
Từ bên ngoài nhìn vào, Lục Cảnh lúc này chỉ giống như là bởi vì mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi.
Nhưng chỉ có bản thân Lục Cảnh biết rằng, sự thật hoàn toàn không phải như vậy.
Vùi mặt vào áo khoác của Giản Tình, Lục Cảnh lúc này gần như đã ở bên bờ vực phát điên, si mê đắm chìm trong mùi hương cơ thể thơm ngát đang quanh quẩn bên chóp mũi.
Lục Cảnh biết bản thân có bệnh.
Nhưng dạo gần đây, bệnh dường như đã ngày càng nặng hơn.
Mà Giản Tình, liền chính là thuốc chữa bệnh duy nhất mà hắn cần bây giờ.
Hắn đã bắt đầu không khống chế nổi bản thân nữa, mỗi khi nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo, tùy hứng của cô, hắn lại chỉ muốn nhấn cô xuống, hung hăng thao lộng, đến khi cô khóc lóc nỉ non, yếu ớt cầu xin tha thứ.