Sắc mặt Dung Dục bất ngờ thay đổi, một đôi mắt sâu thẳm giống như đầm nước lạnh sâu vắng lặng nhiều năm, không thấy cảm xúc dao động nào, nhưng quanh thân toát ra hơi thở lạnh căm tựa như sát thần, khắc sâu đến mức làm cho người khác không thể bỏ qua.
Nam Hi đi đến mép giường, một đôi chân ngọc trắng như tuyết đặt trước bục giường, con ngươi sạch sẽ nhìn bóng dáng cao lớn của nam nhân, giọng nói bình tĩnh: "Ta không khoẻ, chàng giúp ta đi tất vào đi."
Dung Dục đứng không nhúc nhích, bởi vì không biết nàng lại muốn đánh chủ ý gì.
"Vương gia." Nam Hi nhàn nhạt lại mở miệng, "Chân ta lạnh."
Dung Dục hít vào một hơi thật sâu, xoay người đi đến trước giường, y phục màu đen dệt kim bào cùng khí thế lạnh lùng như băng, cử chỉ hắn như một quý công tử lịch sự tao nhã quý phái, làm người người trầm mê.
Hắn là chiến thần trên chiến trường bày mưu lập kế, quyết thắng với ngàn dặm quân địch ở ngoài biên quan, còn là một vị vương gia quyết đoán triều sách, làm tất cả triều văn võ đều thần phục.
Tuy không phải đế vương, nhưng so với đương kim thiên tử càng có khí thế của đế vương.
Nhưng lúc này hắn lại an tĩnh như vậy mà quỳ xuống ngồi xổm trước giường, rũ mi giúp Nam Hi mặc tất vào, rõ ràng là làm người hèn mọn hầu hạ, lại không có chút bất mãn nào.
Nam Hi rũ mắt nhìn chăm chú vào góc nghiêng tự phụ hoàn mỹ của hắn, không nghĩ ra trước kia chính mình sao lại chán ghét gương mặt này của hắn, rõ ràng sinh động tinh xảo anh tuấn như thế, tựa như một bức tranh thuỷ mặc.
"Dung Dục." Ma xui quỷ khiến Nam Hi mở miệng gọi.
Dung Dục trầm mặc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cánh môi xinh đẹp hồng tươi của nàng, không biết cái miệng nhỏ này lại chuẩn bị nói ra những lời chế giễu nào, chờ nàng ngày qua ngày đối với hắn đầy ý hận, chờ đến tâm vỡ nát như bị lăng trì, vậy mà vẫn chờ...
Nhưng mà cùng với một trận nhạt nhẽo là hương thơm quanh quẩn, lại là một khuôn mặt nhỏ thanh lệ tinh xảo ở trước mắt dần dần đến gần.
Đồng tử Dung Dục hơi co lại, chưa kịp phản ứng thì trên cánh môi bỗng nhiên truyền đến một hơi lạnh, tuy là như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng cả người hắn lại thoáng chốc cứng như đá, đờ đẫn ngây người.
"Vương gia thân phận tôn quý, quyền thế ngập trời, dung mạo lại anh tuấn như vậy..." Nam Hi nhíu mày, làm như khó hiểu, "Sao có thể chết trên cây cổ thụ chứ?"
Dung Dục hoàn hồn, biểu tình hơi gượng, ngay sau đó không nói một câu mà cúi đầu giúp nàng xỏ giày, hiển nhiên không định trả lời câu hỏi này.
"Sao vương gia không nói gì?"
Dung Dục nhấp môi, ngữ khí lãnh đạm: "Nàng lại muốn làm gì?"
Nam Hi nhướng mày: "Nếu vương gia đối với ta bất mãn như thế, vì sao còn cưỡng chế đem ta đến lưu lại vương phủ?"
Dung Dục ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của nàng lộ ra suy nghĩ sâu xa, hiển nhiên là cảm thấy hôm nay Nam Hi có chút khác lạ.
"Nàng không phải cây đại thụ." Hắn nói, giọng điệu nhạt nhẽo, nghe không ra cảm xúc dao động gì.
"Vậy ta là cây gì?" Nam Hi tò mò truy hỏi.
Dung Dục trầm mặc một lát, như là đang suy tư vấn đề nhàm chán này: "Nàng là..."
"Vương gia, Nam nhị cô nương tới."
Sắc mặt Dung Dục trong nháy mắt mang theo hơi lạnh truyền xuống dưới, mặt mày hung ác nham hiểm, hơi thở quanh thân lãnh khốc tàn sát bừa bãi, cực kỳ giống với Tử Thần trong Địa Ngục.
"Nam Nguyệt muội muội tới?" Nam Hi cười điềm đạm: "Tới thật đúng lúc."
Dung Dục nhấp môi, trên gương mặt tự phụ anh tuấn bao phủ một tầng sương nồng đậm, không nói một câu mà đứng lên, ống tay áo rũ xuống bên người, thu bàn tay chặt lại.
Nam Hi lại dường như hoàn toàn không thấy được, từ mép giường đứng lên, nhu hòa mà mở miệng: "Vương gia."
Dung Dục chuyển mắt nhìn nàng, ánh mắt yên lặng không gợn sóng.
"Vương gia cao quá, cúi đầu xuống một chút." Nam Hi giơ tay vẫy vẫy.