Nhiếp Chính Vương Bệnh Kiều Được Sủng Ái

Chương 1: Trọng sinh trở về

Ánh lửa tận trời.

Quanh quẩn bên tai là tiếng kêu thảm thiết đau khổ tột cùng, thi thể chất đống tứ tung ngang dọc đầy trên mặt đất, một cảnh tượng vô cùng đổ nát thê lương.

Mùi máu tươi lẫn mùi xác chết sặc nồng, tràn ngập trong không khí.

"Hi Hi, Hi Hi, Hi Hi..."

Là ai đang ở bên tai ôn nhu thân mật mà kêu gọi tên nàng?

Ngũ tạng đau nhức, kinh mạch đứt từng khúc, bên trong cơ thể đau đớn như bị lăng trì, bên tai vẫn phảng phất âm thanh ôn nhu.

"Hi Hi, Hi Hi..."

Âm thanh càng ngày càng xa, càng ngày càng yếu, cho đến khi biến mất không còn nghe thấy, "Dung Dục!"

Nam Hi đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi lạnh trên trán đổ ròng ròng, trong đáy mắt toàn là nỗi sợ hãi.

Nàng là người vẫn thường bình tĩnh đến mức điềm đạm vô tình, lúc này lại không thể hô hấp, thở một mạch dồn dập.

"Mơ thấy ác mộng sao?" Âm thanh tự phụ lanh lãnh vang lên, mang theo vài phần không nhiễm khói lửa bụi trần, như làn gió mát lạnh thổi qua cái nắng chói chang ngày hè, không hề báo động trước mà xâm nhập vào tai nàng.

Nam Hi ngẩn ngơ quay đầu, đôi mắt chống lại một tình cảm áp lực nào đó, suy nghĩ có chút hỗn loạn, có chút không phân biệt rõ hiện thực và cảnh trong mơ.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào một nam tử anh tuấn trước mắt, trong đầu Nam Hi trống rỗng, chỉ có hơi thở mà nàng quen thuộc luôn lượn lờ quanh quẩn ở cánh mũi, phảng phất một tia khắc cốt ghi tâm, cứ triền miên mãi không vứt được.

Nam Hi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tham lam ngửi lấy hơi thở mà nàng vô số lần đã muốn thoát đi.

Sau đó chậm rãi mở mắt, ánh mắt dần dần khôi phục rõ ràng, từ trong đáy mắt liền có thể nhìn rõ dung nhan người nam tử này.

Đây là một khuôn mặt thanh thoát như chim nhẹ nhàng bay, phảng phất diễm lệ, đẹp đến kinh động lòng người.

Như hoa tuyết liên thanh cao trong trẻo, dịu dàng thong thả như hạc cưỡi mây, như chòm sao Thương Long cao không đến mức không thể với tới, lại tàn nhẫn vô tình như Diêm La.

Rất nhiều từ ngữ ca ngợi được dùng trên người hắn, chung quy đều vì dung mạo anh tuấn này.

Rất nhiều từ ngữ mang theo hình dung đáng sợ, cũng bởi vì công lao và quyền thế hắn đã tạo nên.

Tên huý của hắn mà toàn bộ người ở Đại Chu không ai dám nói không tôn quý.

Dung Dục...

Hoàng tộc họ Dung, Dung Dục là hoàng thúc nhỏ nhất của đương kim hoàng thượng, là Nhϊếp Chính Vương quyền lực kiêm đại nguyên soái cầm binh mã của Đại Chu, quản chưởng quân quyền cùng chuyện triều chính.

Hai chữ Dung Dục này, đại biểu cho nghìn cân nặng, đại biểu cho sự hy vọng bội phần, cực kỳ tôn quý mạnh mẽ.

Nhưng chính một người như vậy, cuối cùng lại bị chết thảm.

Khoé môi Nam Hi nhấp nháy đến trở nên trắng bệch, trong lòng lại đau như bị đánh.

Đều là bởi vì nàng.

"Sự tồn tại của bổn vương, thật sự khiến nàng khó chịu vậy sao?"

Dung Dục nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, áp lực trong đáy mắt như làm ngưng tụ gió lốc, giọng nói lại bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt.

Nam Hi lại ngẩn ra, theo bản năng mà ngước mắt lên nhìn.

Trong đáy mắt chưa rút đi sự kinh hoàng, cứ như vậy mà rơi vào tầm mắt Dung Dục, khoé môi nam nhân gắt gao nhấp nháp, trên khuôn mặt anh tuấn thanh quý hiện lên một tia chua xót, hắn nhắm mắt mà xoay người rời đi.

"Dung Dục." Nam Hi mở miệng, tiếng nói hơi nghẹn ngào, không có cảm xúc gì dao động, "Ta có lời muốn nói với chàng."

Có lẽ nàng cũng không dám tin tưởng chính mình, trong thời gian ngắn như vậy, nàng có thể liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Có lời muốn nói?

Nói cái gì?

Nói đời này đều không thể thích hắn, nói chỉ cần còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ nghĩ cách rời khỏi đây?

Hay là nói, thà chết cũng không muốn nhìn khuôn mặt của bổn vương?

Dung Dục nắm chặt tay, tiếng nói căng thẳng: "Bổn vương không muốn nghe."

"Chàng phải nghe." Tiếng nói của Nam Hi trầm tĩnh bình đạm, lại lộ ra vài phần cứng cỏi: "Nếu không nghe, ta sẽ viết một phong thư gửi chàng."