Khuôn mặt Dung Dục không một chút biểu tình nào nhìn nàng, đứng im không một động tác thừa.
Nam Hi thở dài, chủ động nhón mũi chân, đôi tay vòng qua phía sau cổ hắn, sau đó áp đầu hắn xuống, ngẩng đầu hôn lên môi hắn, vẫn là cảm giác như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, có chút dao động.
"Môi vương gia lạnh quá." Nam Hi nhoẻn miệng cười: "Có điều ta rất thích loại cảm giác này."
Nói xong thì buông hắn ra, xoay người đi ra ngoài.
Toàn thân Dung Dục như bị điểm huyệt, đứng cứng đờ một chỗ, thật lâu sau mới giơ tay vỗ nhẹ lên môi của mình, cảm giác như đang nằm mơ, trong lòng nổi lên một trận rung động mênh mông mãnh liệt.
Nàng ấy là có ý gì?
"Nam cô nương hôn chủ tử?" Âm thanh bên ngoài truyền vào, là của một thị vệ bên người Dung Dục, tên là Thanh Dương. Lúc này, hắn nhìn Dung Dục như chính bản thân gặp quỷ, "Nam cô nương vậy mà lại hôn chủ tử? Nàng... Nàng ta đây là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái gì vậy?"
Thấy ánh mắt Dung Dục đảo qua, Thanh Dương giật mình một cái, lập tức sửa lại lời nói: "Thuộc... Ý của thuộc hạ là, rốt cuộc Nam Hi cô nương cũng thông suốt, thấy được chủ tử đối với tốt nàng..."
Nam Hi không phải rất chán ghét chủ tử sao? Mỗi lần gặp mặt không phải tức giận đánh mắng thì là tỏ thái độ lạnh như băng, trước nay chưa từng cho chủ tử một sắc mặt tốt, thậm chí chủ tử mang thân phận quyền thế ra đều không uy hϊếp được nàng.
Hôm nay vậy mà lại chủ động hôn chủ tử, không phải bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì là cái gì?
Dung Dục không để ý tới, lạnh nhạt bước rời đi.
Đi đến ngoài cửa, trong không khí mang theo hương mát lạnh quanh quẩn, có lẽ là tâm tình có chút không quá giống nhau, Dung Dục cảm thấy không khí hôm nay phá lệ làm tươi mát lòng người.
Thấy được hắn đối tốt với nàng sao?
Mặt mày Dung Dục trầm lại, nhịn không được suy nghĩ đến lời Thanh Dương vừa nói, đến tột cùng Nam Hi là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay là thật sự đã cảm nhận được tình cảm của hắn rồi?
Hoa viên trong vương phủ.
"Sắc mặt tỷ tỷ thoạt nhìn tái nhợt rất nhiều, có phải Nhϊếp Chính Vương ngược đãi tỷ hay không?"
Đôi mày đẹp của Nam Nguyệt nhíu lại, che kín nét kiều mỹ trên mặt, lo lắng nói: "Ta thực sự lo lắng cho tỷ, Thanh Thư ca ca bảo ta đến nhắn với tỷ, muốn tỷ nhất định phải nhẫn nại, ngàn vạn lần đừng cùng Nhϊếp Chính Vương xung đột, hắn... Chính là một sát thần gϊếŧ người không chớp mắt..."
Bên tai nghe được thanh âm quen thuộc, khuôn mặt cùng hai đôi mắt này mà kiếp trước và cả kiếp này nàng đều không quên được, trong khoảng thời gian ngắn Nam Hi dường như có loại cảm giác đã trải qua mấy đời.
Thật là châm chọc.
Kiếp trước và kiếp này, thời gian hai đời, kỳ thật giống như vừa nhắm mắt lại trợn mở mắt đã vùn vụt trôi qua.
Nam Hi quay đầu nhìn về phía hoa viên to như vậy, lúc trước mỗi lần cùng Nam Nguyệt gặp mặt, vì sợ người khác nghe lén, nên nàng đều đến chỗ này nói chuyện.
Cho nên sau này mỗi lần Nam Nguyệt lại tới, liền trực tiếp sai hạ nhân dẫn nàng lánh đến phía trong hoa viên, để dễ dàng nói chuyện.
Nam Hi nhẹ nhàng hít vào một hơi, tồn tại cảm giác này thật tốt, cảm giác sống trên đời mà biết hết tất thảy mọi chân tướng chưa phát sinh ở phía trước lại càng tốt.
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Nam Nguyệt thấy nàng không nói lời nào, có chút khó hiểu, "Sao tỷ lại không nói gì?"
Nam Hi hoàn hồn, ánh mắt dừng lại trên mặt nữ tử trước mắt.
"Nhϊếp Chính Vương đối với ta thật sự tốt." Nam Hi nói, "Ta không chịu ủy khuất nào cả."
"Thật sự tốt sao?" Nam Nguyệt bất ngờ, lời nói kích động, "Hắn ỷ vào thân phận mình cưỡng ép bắt tỷ vào vương phủ, hại tỷ tỷ mất hết danh tiết, may mắn là Thanh Thư ca ca yêu tỷ vô cùng sâu đậm, cho nên mới không để bụng chuyện tỷ tỷ mất danh tiết, vậy mà nói là thật sự tốt sao? Nếu tỷ tỷ sợ sẽ chọc giận hắn, ta..."
"Ngươi kích động cái gì?" Nam Hi bình tĩnh nhìn nàng, "Cố Thanh Thư yêu ta đậm sâu, nên ta mất đi danh tiết, hắn cũng không để bụng?"
"Chuyện này..." Thần sắc Nam Nguyệt khẽ biến chuyển, ánh mắt mang theo vài phần mơ hồ, "Đương... Đương nhiên không để bụng, tỷ tỷ không tin Nhϊếp Chính Vương, chẳng lẽ còn không tin Thanh Thư ca ca?"