“Đuôi cá của Tô Bạch Thanh là màu xanh tím, tôi có thể tưởng tượng ra vỏ trứng người cá mà cậu ấy đã ăn nhất định cũng có màu sắc xinh đẹp giống như vậy.” Tề Chu nói: “Mà đuôi cá của anh cũng là màu xanh tím.”
Sâm Úc bừng tỉnh khỏi hồi ức rồi tiếp tục nhìn người đối diện.
Tề Chu nói: “Hiện tại, đầu óc của Phồn Thịnh Cảnh và Niên Tịch Triết đều đang mê muội với đuôi cá của Tô Bạch Thanh cho nên tạm thời vẫn chưa kịp tìm hiểu, đợi qua một thời gian nữa chắc chắn bọn họ sẽ từ từ nhận ra thôi.”
Sâm Úc khẽ nhíu mày: “Thực sự đó không phải là vỏ trứng của tôi.”
“Nhìn tôi trông như vậy nhưng thực ra hiểu biết của tôi về ô nhiễm không hề kém ai đâu.” Tề Chu xoa xoa cái cằm: “Tôi nhìn ra được tình trạng ô nhiễm của anh rất khác lạ cũng không giống với những người dị biến khác. Cơ thể anh giống như rất dễ bị ô nhiễm ăn mòn, ngay cả hiện tại, có lẽ anh đang rất đau đớn thống khổ do ô nhiễm mang tới nhưng chỉ là quen rồi nên không biểu hiện ra ngoài. Tuy nhiên, những người dị biến khác sau khi trải qua đau đớn thì họ trở nên vô cùng yêu thích ô nhiễm. Đối với họ, ô nhiễm chỉ mang lại càng nhiều vui sướиɠ.”
“Theo tôi tìm hiểu, chỉ có người cá thuần chủng mới giống như anh vậy.”
Sâm Úc nói: “Tôi không phải là người cá thuần chủng.”
“Tôi không cần biết trước đó Tô Bạch Thanh đã nói gì với anh.” Tề Chu nói bằng giọng nặng nề: “Nếu vỏ trứng mà cậu ấy ăn là của anh lập tức chứng tỏ anh là người cá thuần chủng. Có nghĩa, Tô Bạch Thanh đã đánh cắp thân phận của anh.”
Sâm Úc chớp mắt vài cái nhưng không nói gì. Sau khi im lặng một lúc lâu, anh nhìn Tề Chu ngồi đối diện rồi nói: “Cậu còn gì muốn nói với tôi à?”
“Không có.” Tề Chu nhận ra Sâm Úc sẽ không cho cậu một đáp án chính xác, không dây dưa nữa mà dứt khoát đứng dậy: “Hôm nay, tôi nói chuyện với anh như vậy cũng đủ rồi, gặp lại sau.”
“Tạm biệt.” Sâm Úc nói.
*
Tô Bạch Thanh đã đồng ý đến thành phố Eden. Trước khi đồng ý, cậu đã nghĩ đủ biện pháp giày vò Phồn Thịnh Cảnh và Niên Tịch Triết.
Tô Bạch Thanh dùng trăm phần trăm công lực để hoàn thành nhiệm vụ phụ, cứ tưởng rằng sẽ dễ như trở bàn tay, kết quả là nhiệm vụ nhục nhã Niên Tịch Triết đã hoàn thành còn bên phía Phồn Thịnh Cảnh lại không tiến triển chút nào.
Phồn Thịnh Cảnh còn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu, giống như đang nói những việc này quá đơn giản. Trên thực tế, những giày vò mà Tô Bạch Thanh đưa ra nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì mà anh ta tưởng tượng.
Tô Bạch Thanh cảm thấy thất bại thảm hại, xem ra là cậu đã đánh giá cao năng lực của chính cậu. Không ngờ, giới hạn của Phồn Thịnh Cảnh lại cao đến như vậy. Cho nên lần tới, cậu nhất định phải dùng biện pháp chí mạng hơn mới được.
Tuy vậy, cuối cùng Phồn Thịnh Cảnh cũng đã đáp ứng đem hai người dị biến kia đến gặp cậu. Vì lý do an toàn nên Tô Bạch Thanh không thể gặp hai người cùng lúc, mỗi lần chỉ có thể gặp từng người một. Trong thời gian cậu gặp người kia, Phồn Thịnh Cảnh sẽ cùng người tiến hóa ở bên ngoài trông coi.
Người Tô Bạch Thanh gặp đầu tiên là Khương Tự. Khương Tự không thể cùng người khác giao tiếp chứ đừng nói đến sẽ nghe lời người ta, vì vậy anh ta khó tránh khỏi bị đánh đau, trên người mang đầy vết thương và máu bầm, cũng không được ai giúp đỡ xử lý.
Tô Bạch Thanh có lòng tốt gọi người vào giúp Khương Tự băng bó vết thương nhưng lại bị anh ta mãnh liệt từ chối. Khương Tự nhất quyết không muốn cho người khác lại gần. Một trong số lính đánh thuê được gọi tới, Khương Tự cũng có thái độ như vậy cho nên Tô Bạch Thanh đánh liều mà từ từ tiến lại gần hai bước.
Lính đánh thuê nhìn ra ý muốn của đội trưởng thì lập tức đem nước thuốc cùng băng gạc đều giao cho Tô Bạch Thanh. Lính đánh thuê ngượng ngùng nhờ vả Tô Bạch Thanh giúp đội trưởng xử lý vết thương, có thành công hay không còn phải xem đội trưởng sẽ làm thế nào thôi. Lính đánh thuê kia thực sự ghen tị với đội trưởng nên không muốn tiếp tục cố gắng giúp anh ta. Trong lúc đó, Khương Tự đã lặng lẽ nhích lại gần Tô Bạch Thanh, anh ta đưa mắt nhìn băng gạc trên tay cậu.
Thế nhưng, Tô Bạch Thanh lại không hiểu ý của Khương Tư, cậu tưởng rằng Khương Tự không muốn bôi thuốc. Tô Bạch Thành nhìn vết thương trên người Khương Tự cũng không nghiêm trọng lắm thì cầm bình thuốc cùng băng gạc để qua một bên. Hai tròng mắt của Khương Tự dính chặt lấy đồ vật không rời. Tô Bạch Thanh đi lại gần Khương Tự giúp anh ta thanh lọc ô nhiễm.
Không lâu trước kia, cậu vừa mới giúp lính đánh thuê trẻ tuổi thanh lọc nên thể lực cũng không còn nhiều lắm. Thời gian thanh lọc không duy trì được lâu, vì vậy thần trí của Khương Tự vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn.
“Tôi về thành phố Eden trước, mỗi ngày anh đều phải đến chỗ tôi một lần để tiến hành thanh lọc.”
Tô Bạch Thanh nói xong thì định gọi người tiến vào, cậu muốn nói lại câu này với bọn họ một lần nữa. Khương Tự ý thức được nếu có người khác tiến vào thì anh ta chắc chắn sẽ bị bắt đi, lập tức vội vàng đem cánh tay đang bị thương giơ ra trước mặt Tô Bạch Thanh.
“Sợ bọn họ lại đánh anh à?” Tô Bạch Thanh nói: “Chỉ cần anh nghe lời, bọn họ sẽ không động đến anh.”
Khương Tự không nhịn được nữa, anh ta đem lọ thuốc nhét vào tay Tô Bạch Thanh rồi giơ cánh tay bị thương đến gần cậu hơn. Tô Bạch Thanh vẫn không hiểu anh ta có ý gì.
“Anh muốn bôi thuốc sao?” Tô Bạch Thanh nói: “Tôi gọi bác sĩ trong đội giúp anh nhé?”
Khương Tự lắc đầu.
Tô Bạch Thanh cau mày: “Sao anh lại khó hiểu như vậy.”
Khương Tự thất vọng, anh ta không tiếp tục trông mong Tô Bạch Thanh sẽ hiểu nên chỉ đành chấp nhận để bác sĩ trong đội băng bó cho anh ta.