[ĐÃ BETA]
Hai người dị biến là Khương Tự và Sâm Úc đã bị đưa đi cách ly. Sâm Úc đang ngồi một mình trong xe, bốn phía được thực hiện cách ly một cách nghiêm ngặt, người trực ban luân phiên thay ca ngày đêm để đảm bảo mỗi giây mỗi phút đều có ít nhất hai người trông coi Sâm Úc. Thế nhưng, người tiến hóa trong danh sách khá hiếm mà địa vị của Tề Chu trong đội cũng không hề thấp, vì vậy cậu có thể gặp mặt Sâm Úc mà không cần phải làm bất kỳ thủ tục phiền phức nào.
Thấy có người bước vào, dù không nhận ra là ai nhưng Sâm Úc vẫn vội vã hỏi: “Tô Bạch Thanh sao rồi?”
“Hiện tại cậu ấy không sao, đã tỉnh rồi, tâm trạng của cậu ấy cũng rất tốt.”
Tề Chu ngồi xuống đối diện với anh: “Cậu ấy muốn gặp anh, Phồn Thịnh Cảnh cũng không thể từ chối được nên chắc là hai người sẽ có thể gặp nhau sớm thôi.” Sâm Úc nghe vậy không kiềm lòng được lộ ra nụ cười.
“Đừng vội vui mừng quá sớm.” Tề Chu chống một tay dưới cằm, với tư thế này có thể nhìn rõ chiếc nhẫn bạc tên tay cậu: "Cậu ấy nóng lòng muốn gặp anh như vậy, có lẽ chỉ là muốn anh bịa đặt lời khai mà thôi." Tề Chu hơi khom người về phía trước rút ngắn khoảng cách với Sâm Úc, mắt đối mắt với đôi con ngươi mang màu xanh tím không giống con người, dáng vẻ dò hỏi: “Vỏ trứng mà Tô Bạch Thanh ăn là của anh đúng không?”
"Không phải." Sâm Úc nói.
Thật ra Sâm Úc biết, những mảnh đá vụn màu xanh tím đó là sản phẩm đi kèm từ khi anh sinh ra. Sâm Úc vẫn luôn muốn ăn hết chúng nhưng bản năng cảm ứng được nguy hiểm đã ngăn cản anh. Thế giới hiện tại quá mức hỗn loạn, anh nghĩ sau này nếu không may bị thương ảnh hướng đến tính mạng thì vẫn còn những mảnh đá vụn màu xanh tím đó có thể cứu anh.
Những năm gần đây chỉ khi bị ô nhiễm tra tấn đến không chịu nổi, Sâm Úc mới lấy ra ăn một mảnh cho nên số lượng còn dư lại khá nhiều nhưng cuối cùng đều dành tất cả cho Tô Bạch Thanh, anh cũng không hề hối hận.
Hiện tại, những lời Sâm Úc nói đều là do Tô Bạch Thanh dạy anh. Ngay sau khi Khương Tự đưa Tô Bạch Thanh và Sâm Úc trở về phòng, đồng đội của Tô Bạch Thanh đã tìm tới. Lúc ấy, Tô Bạch Thanh nói Khương Tự đi trước, trong phòng chỉ còn lại Tô Bạch Thanh và Sâm Úc.
Cậu hỏi Sâm Úc: "Trước kia, anh đã từng gặp mặt Khương Tự chưa?"
Sau khi bắt đầu dị biến, vẻ bề ngoài của Khương Tự đã thay đổi nên ban đầu Sâm Úc cũng không nhận ra anh ta. Tuy nhiên, khi nghe Tô Bạch Thanh hỏi, anh mới cẩn thận nhớ lại, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Khương Tự lại trông quen mắt đến vậy. Một năm sau khi quen biết Niên Tịch Triết, Sâm Úc từng rời khỏi làng người cá mấy lần, trong đó có một lần đã vô tình gặp mặt Khương Tự.
Không đợi Sâm Úc trả lời, Tô Bạch Thanh lại nói tiếp: "Sau này nếu có ai hỏi như vậy anh cứ trả lời là chưa từng gặp qua."
Sâm Úc không hiểu: "Vì sao?"
"Khương Tự trước kia từng gặp anh còn rất thích đuôi cá màu xanh tím của anh, đó là một trong những nguyên nhân anh ta đối xử tốt với tôi chứ không hẳn là vì tôi đã cứu anh ta." Tô Bạch Thanh nói dối đến nhuần nhuyễn, cậu càng nói càng hăng say: "Nếu như Khương Tự biết người anh ta gặp một năm trước là anh thì quan hệ giữa hai người nhất định sẽ tốt lên, lúc đó tôi sẽ ghen."
Mặc dù Sâm Úc không hiểu ghen là gì nhưng trong lòng không tự chủ được mà tung tăng vui vẻ.
"Tôi sẽ không thân thiết với người khác." Sâm Úc cười thật ngọt ngào, đồng ý với Tô Bạch Thanh: "Tôi chỉ đối xử tốt với mỗi cậu, cậu là duy nhất."
"Còn một việc nữa." Tô Bạch Thanh hỏi: "Thứ mà anh cho tôi ăn là vỏ trứng của anh?"
"Đúng vậy."
"Tình huống của anh vô cùng đặc biệt, rất giống với người cá thuần chủng."
Sâm Úc khẽ nghiêng đầu, anh nói: "Tôi là người dị biến." Tất cả mọi người đều nói như vậy.
"Đúng thế." Tô Bạch Thanh gật đầu: "Người sống sót vô cùng điên cuồng khao khát người cá thuần chủng, nếu bọn họ phát hiện ra anh có điểm đặc biệt, chắc chắn họ sẽ đem anh ra làm thí nghiệm. Trước khi chúng ta làm rõ điểm đặc biệt đó của anh, ngoại trừ tôi, anh tuyệt đối không được tiết lộ với bất kì ai khác về chuyện này. Nếu có ai hỏi vỏ trứng đó có phải của anh không thì hãy trả lời là không."
"Được."
Sâm Úc lại đồng ý mà không nghi ngờ gì: "Tôi đã nhớ rõ." Đối mặt với người cá đơn thuần tin tưởng cậu vô điều kiện như vậy, lương tâm của Tô Bạch Thanh có chút cắn rứt. Chẳng qua cũng không ảnh hưởng gì, báo ứng của riêng cậu sẽ đến nhanh thôi. Đến lúc đó, Sâm Úc muốn trả thù cậu như thế nào cũng đều có thể.
***
Do có bạn donate nên mình lên chương free nha