Sau khi kết thúc buổi gặp mặt với Khương Tự, người tiếp theo chính là Sâm Úc. Sâm Úc có thể giao tiếp với mọi người, không những thế anh còn từng cứu Tô Bạch Thanh và Niên Tịch Triết một mạng cho nên đãi ngộ cũng vì thế mà tốt hơn nhiều, bề ngoài không có một chút nhếch nhác nào, ngay cả quần áo cũng được thay mới vô cùng sạch sẽ.
Anh vừa bước vào, còn chưa đợi Tô Bạch Thanh mở miệng nói chuyện đã vội vã không nhịn nổi mà bưng lấy gương mặt của cậu rồi hôn xuống. Cả căn phòng lập tức vang lên tiếng nước nhỏ xíu.
Gương mặt của Tô Bạch Thanh đỏ bừng, không dám tưởng tượng những người tiến hóa vốn có thính giác tốt ở bên ngoài khi nghe thấy những âm thanh này sẽ suy nghĩ cái gì. Cậu đánh thật mạnh lên người Sâm Úc ra hiệu dừng lại nhưng đôi mắt xanh tím kia chỉ hơi chuyển động, giống như hoàn toàn không cảm nhận được lực đánh. Anh đè Tô Bạch Thanh xuống giường, nắm lấy tay cậu rồi theo cánh tay mà từ từ vuốt ve lên trên.
Lực đạo của Sâm Úc vô cùng mạnh mẽ, du͙© vọиɠ tràn đầy giống như dã thú chỉ biết làm theo bản năng, khiến bất kể nơi nào mà ngón tay anh đi qua đều để lại từng vết hằn đỏ như hạt lựu.
Không lâu sau, anh đã bị ống tay áo của Tô Bạch Thanh chặn lại, Sâm Úc luồn tay vào trong áo nhưng vẫn cảm thấy cản trở cho nên anh lập tức muốn cởi bỏ quần áo của cậu. Tô Bạch Thanh cố gắng hết sức để vùng vẫy, cuối cùng Sâm Úc cũng cảm nhận được sự chống cự của cậu mà buông lỏng tay ra, đôi mắt mở to đầy vẻ ngây thơ, anh không hiểu hành động vừa rồi của anh có ý nghĩa gì.
Tô Bạch Thanh vừa thở dốc vừa nói: “Sau này nếu tôi không cho phép thì anh không được hôn tôi nữa.” Dĩ nhiên là cậu sẽ không cho phép điều đó.
Sâm Úc lập tức trả lời: “Chúng ta là người yêu, có thể hôn bất cứ lúc nào.”
“Không phải như vậy.” Tô Bạch Thanh nửa đùa nửa thật nói: “Chúng ta mới bắt đầu hẹn hò, phải đợi quan hệ từ từ nóng lên mới có thể tới bước hôn môi. Bây giờ nắm tay và ôm một chút là đủ rồi.”
Sâm Úc khó hiểu, anh nói: “Tôi cảm thấy nhiệt độ đã tăng đủ rồi.” Cơ thể anh đúng là rất nóng.
"Không có." Khuôn mặt của Tô Bạch Thanh không có biểu cảm gì.
Sâm Úc vẫn không muốn chấp nhận. Lúc đến đây, thay vì nghĩ tới thân phận của anh thì Sâm Úc lại chỉ nghĩ tới việc có thể hôn môi với Tô Bạch Thanh. Sâm Úc còn tưởng rằng từ bây giờ anh có thể hôn Tô Bạch Thanh mọi lúc, kết quả là bây giờ còn phải đợi quan hệ này nóng lên, cái này không biết là phải chờ bao lâu nữa.
Tô Bạch Thanh nói: “Anh đã hứa là sẽ nghe lời tôi.”
Sâm Úc không biết làm sao chỉ đành chấp thuận, anh nắm chặt tay Tô Bạch Thanh.
“Cậu giúp Khương Tự thanh lọc ô nhiễm, tôi cũng muốn.” Anh muốn mọi thứ mà Tô Bạch Thanh đã làm với Khương Tự.
Tô Bạch Thanh lắc đầu: “Hôm nay tôi rất mệt.”
Sâm Úc mỉm cười rồi nói: “Vậy thì ngày mai.”
"Ngày mai tôi cũng sẽ giúp Khương Tự thanh lọc."
Sâm Úc mím môi, giọng điệu không vui: “Sao cậu lại tốt với anh ta như vậy?”
Tô Bạch Thanh lờ mờ nhận ra, hôm nay tâm trạng của Sâm Úc hình như không được tốt lắm. Cậu nghĩ chắc là do bị cách ly.
Bất cứ ai bị giam giữ như vậy thì tâm trạng sẽ không bao giờ có thể tốt lên được. Sâm Úc trước đó cũng rất sợ hãi với việc bị giam giữ.
"Khương Tự sẽ tách khỏi chúng ta sớm thôi." Tô Bạch Thanh giải thích: "Hơn nữa chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, thời gian thanh lọc ô nhiễm cho anh còn có rất nhiều."
Sâm Úc vẫn không cảm thấy yên tâm, thứ mà anh muốn nghe không phải là mấy lời giải thích cứng nhắc như vậy. Anh chịu đựng đau đớn mà nắm chặt tay Tô Bạch Thanh, dáng vẻ vẫn vô cùng muốn dính lấy Tô Bạch Thanh.
Anh không chỉ muốn hôn lần nữa, anh còn khao khát một thứ khác. Sâm Úc không còn quan tâm việc Tô Bạch Thanh không giúp anh thanh lọc, chỉ cần Tô Bạch Thanh chú ý đến anh dù chỉ một chút, anh sẽ cảm thấy rất vui vẻ và thỏa mãn.
Vậy mà bây giờ, Tô Bạch Thanh lại chỉ nghĩ anh đang so đo việc không được thanh lọc giống như Khương Tự, nghĩ anh đang giận dỗi với cậu.
"Anh không cần phải so sánh với Khương Tự cũng không cần tranh giành, tình huống của hai người không giống nhau. Hơn nữa, anh ta còn đang bị thương." Tô Bạch Thanh cố gắng vừa nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang xoa nắn khắp người cậu vừa tìm cách giải thích cho Sâm Úc: “Nếu như anh cũng bị thương như anh ta, tôi cũng sẽ rất quan tâm anh.”
Hệ thống vốn dĩ không tim không phổi không cảm xúc như con người nhưng khi nghe xong lời này của Tô Bạch Thanh, nó vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Câu trả lời của Tô Bạch Thanh vô cùng qua loa cứng nhắc, người yêu đang giận dỗi vì ghen tuông sẽ muốn nghe nói chuyện đạo lý sao? Hơn nữa, câu nói này giống như ám chỉ nếu Sâm Úc bị thương sẽ ngay lập tức có được sự quan tâm của Tô Bạch Thanh giống như Khương Tự. Nếu hiện tại Sâm Úc tức giận bỏ đi thì hệ thống cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.
Trước khi bắt đầu làm nhiệm vụ của thế giới này, hệ thống đối với nhân vật trung tâm đã tiến hành phân tích kỹ lưỡng toàn bộ. Hệ thống phát hiện ra, hiện tại Sâm Úc giống như có tâm sự nặng nề, vì thế nó có một dự cảm không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, Tô Bạch Thanh lại không thể hiểu được linh cảm của hệ thống, cậu căn bản không nhìn ra trong đầu Sâm Úc có suy nghĩ như thế nào, cậu giống như một tên thẳng nam chỉ cảm thấy người yêu đang giận dỗi vô cớ.
Các kí chủ trước kia khi đối mặt với nhân vật trung tâm thế giới đều không kìm lòng được mà động lòng. Còn người như Tô Bạch Thanh là lần đầu tiên nó nhìn thấy.
Vốn dĩ, hệ thống còn cho rằng tính cách của Tô Bạch Thanh rất phù hợp với nhiệm vụ nhưng bây giờ lại không thể không thở dài. Hệ thống không hiểu, vì sao một người có gương mặt xinh đẹp như Tô Bạch Thanh lớn lên lại thành một tên cứng đầu ngốc nghếch chứ.
Hệ thống đang trong tình trạng căng thẳng nhưng Sâm Úc chỉ cảm thấy buồn bực chán nản, cảm giác trái tim như đang bị thứ gì đó đè nặng lên.
Anh nắm lấy tay Tô Bạch Thanh, nhỏ giọng nũng nịu: “Cậu dỗ tôi một chút.”