Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 20-2:

Hiện giờ, bọn họ đã không còn cung kính trước thân phận người cá lai của Phồn Thịnh Cảnh như trước nữa. Có Tô Bạch Thanh rồi thì cần gì phải lấy lòng người cá lai. Phồn Thịnh Cảnh chầm chậm nói: "Tôi đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ Tô Bạch Thanh, đương nhiên là phải ở lại.”

Những người khác nghe vậy thì vô cùng tức giận, nhưng Tô Bạch Thanh cũng đã tự mình mời bọn họ rời đi, bọn họ phải nghe theo lời cậu. Chờ sau khi những người này đều đã ra ngoài, Phồn Thịnh Cảnh nhìn về phía Tô Bạch Thanh, mặc dù bị cơ thể của Sâm Úc che khuất nên không thể thấy được gì, nhưng mặt Phồn Thịnh Cảnh vẫn hơi nóng lên, dời tầm mắt sang chỗ khác, giọng nói hơi gượng gạo: "Tôi ra xe lấy giúp cậu cái quần, sau đó đưa cậu về nhà."

Tô Bạch Thanh không hiểu nổi: "Tôi còn tưởng anh sẽ lập tức rời đi luôn." Bản thân bị làm nhục, Phồn Thịnh Cảnh còn có thể không cảm thấy gì, nhưng làm liên lụy tới Trang Khê thì cho dù năng lực thanh lọc của Tô Bạch Thanh có quý giá thế nào, chắc chắn Phồn Thịnh Cảnh sẽ không bỏ qua như vậy.

"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu, chăm sóc cậu." Phồn Thịnh Cảnh gắng sức không nhìn cậu: "Tôi sẽ không bỏ mặc cậu trong tình trạng như thế này mà về đâu."

"Chờ tôi.”

Lúc cầm lấy tay nắm cửa, Phồn Thịnh Cảnh có hơi do dự một chút rồi mở miệng nói: "Lần sau nếu muốn tôi tặng hoa cho cậu thì chỉ cần nói với tôi một tiếng là được."

Sau khi để lại những lời như vậy, Phồn Thịnh Cảnh vội vàng mở cửa chạy đi, bộ dạng luống cuống giống như là có người đang đuổi theo phía sau. Bởi vì đuôi cá của Tô Bạch Thanh có thể chuyển thành hai chân bất cứ khi nào, cho nên trên xe của Phồn Thịnh Cảnh luôn có quần ngoài và qυầи ɭóŧ mới. Đến khi lên xe, vết đỏ trên mặt Phồn Thịnh Cảnh càng đậm hơn, tay anh ta run nhẹ một cái.

Sau khi chở Tô Bạch Thanh về nhà, Phồn Thịnh Cảnh đi một vòng xung quanh biệt thự, xác nhận phòng vệ trong biệt thự không có vấn đề gì thì đến gặp quản lý cấp cao của Eden.

Người đàn ông trung niên nói: “Tiểu Phồn, để cậu chịu thiệt rồi.”

"Tôi không sao." Phồn Thịnh Cảnh nói: "Tôi biết mọi chuyện của Tô Bạch Thanh đều phải được ưu tiên, những chuyện khác nói sau đi."

"Cậu hiểu được như vậy thì tốt." Người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói: "Thế nhưng nếu nhìn theo hướng tích cực, Tô Bạch Thanh chỉ là muốn giày vò cậu một chút chứ chưa thật sự trả thù, chứng tỏ trong lòng cậu ấy đối với cậu vẫn còn có chút tình cảm."

"Trước kia cậu ấy muốn hẹn hò với cậu đúng không? Nếu thật sự ghét cậu thì sao lại giữ cậu lại bên cạnh."

"Nếu cố gắng thì không chừng còn có thể chia rẽ Tô Bạch Thanh và người dị biến kia, vậy thì đã là công lao to lớn rồi."

Phồn Thịnh Cảnh cúi đầu che dấu ửng đỏ trên mặt. Anh ta cũng cảm thấy Tô Bạch Thanh vẫn còn nghĩ đến anh bởi vì cậu chưa từng có được anh. Nếu là bình thường, Phồn Thịnh Cảnh sẽ không thể nào làm ra hành vi chia rẽ uyên ương nhà người ta, nhưng thân phận của Tô Bạch Thanh quá quan trọng, không thể cùng người dị biến ở chung.

Đã chuẩn bị lý trí tốt, nhưng lại không vượt qua được trở ngại tâm lý. Phồn Thịnh Cảnh đã học qua những lời ngon ngọt mà Tô Bạch Thanh có thể sẽ thích, còn tự luyện nói trước gương, nhưng cho dù có tập luyện nhiều thế nào thì mỗi lần đứng trước mặt Tô Bạch Thanh, anh ta chưa kịp nói gì thì mặt đã đỏ trước. Phồn Thịnh Cảnh cũng không dám làm hành động quá mập mờ, sợ Tô Bạch Thanh sẽ phát hiện ra ý đồ của mình. Phồn Thịnh Cảnh cũng không biết mình đang sợ cái gì, thật ra cho dù bị phát hiện, tệ nhất là bị Tô Bạch Thanh chế giễu một lát xong còn có thể chấp nhận anh.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua một tháng, tình hình của Phồn Thịnh Cảnh không có chút tiến triển nào. Thế nhưng anh ta không thể quan tâm đến chuyện này nữa. Bởi vì trong một tháng nay, đuôi cá của Tô Bạch Thanh chưa xuất hiện lại, tần suất thấp hơn trước kia quá nhiều khiến ban lãnh đạo của Eden cảm thấy lo lắng. Bọn họ kiểm tra tỉ mỉ cho Tô Bạch Thanh, nhưng không phát hiện vấn đề bất thường nào.

Lại một tháng trôi qua, vào giữa mùa hè, lãnh đạo cấp cao của thành phố Eden rốt cuộc đã xác định đuôi cá của Tô Bạch Thanh không thể xuất hiện lại nữa, năng lực thanh lọc cũng theo đó mà biến mất. Tô Bạch Thanh cũng thừa nhận, năng lượng vỏ trứng người cá trong cơ thể đã hoàn toàn hết sạch. Chuyện này nhanh hơn nhiều so với suy nghĩ của họ. Khó khăn lắm mới có được hy vọng lại mất đi ngay sau đó, cảm xúc lên xuống quá nhanh khiến nhiều người không thể chấp nhận.