Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 20-1: Xuống dốc không phanh

Chương này lên free cho độc giả cute đã donate cho truyện nha 🍭🍭🍭

[ĐÃ BETA]

—————

Phồn Thịnh Cảnh chịu đựng sự xấu hổ, trầm giọng nói: "Bây giờ tôi mới biết rằng bác sĩ Tô là một người rất tốt, mong cậu sẽ cho tôi thêm một cơ hội."

Trước mặt mọi người sám hối với Tô Bạch Thanh đối với Phồn Thịnh Cảnh mà nói không phải là hành động quá nhục nhã. Bởi vì, Phồn Thịnh Cảnh đã tưởng tượng ra Tô Bạch Thanh sẽ làm khó mình như thế nào, mỗi một hành động của Tô Bạch Thanh ở trong suy nghĩ của anh ta đều quá đáng hơn những việc cậu đang làm rất nhiều. Chỉ có điều, việc liên lụy đến Trang Khê mới làm cho Phồn Thịnh Cảnh cảm thấy xấu hổ vì sự vô dụng của mình.

Vốn dĩ nên cảm thấy như thế. Nhưng chẳng biết tại sao, khi Phồn Thịnh Cảnh quỳ trên đất sám hối với Tô Bạch Thanh, anh ta lại cảm thấy hai gò má mình nóng lên. Ban đầu, Tô Bạch Thanh chỉ yêu cầu anh xin lỗi cậu, không có kêu anh ta thổ lộ, nhưng bản thân Phồn Thịnh Cảnh cảm thấy cậu sẽ thích cho nên đã tự mình nói ra. Hy vọng sau khi Tô Bạch Thanh nghe được lời mà cậu muốn nghe thì sẽ không kiếm chuyện nữa.

[Nhiệm vụ phụ thứ hai hoàn thành]

Nhiệm vụ đã xong, Tô Bạch Thanh yên tâm. Xem ra bị bắt làm như vậy ở trước mặt mọi người, còn làm tổn thương tới người mà mình kính trọng, Phồn Thịnh Cảnh cuối cùng cũng nếm được mùi vị bị sỉ nhục.

Nguyên chủ không buông tha cho một người đẹp trai ưu tú nào trong thành phố Eden, đương nhiên bao gồm cả người cá lai số một chỉ được ngắm chứ không được sờ, còn có người tiến hóa đứng đầu như Lăng Thành Nghiêu. Tuy nhiên, Trang Khê lại không đối xử với nguyên chủ ân cần như những người khác, Lăng Thành Nghiêu đối với hắn vẫn như trước không có chút cảm xúc nào, chỉ một lòng trung thành với Trang Khê. Cho nên nguyên chủ ghi hận trong lòng, tùy ý giẫm đạp bọn họ.

Trước kia, Phồn Thịnh Cảnh châm chọc nguyên chủ bao nhiêu, nguyên chủ trở về sẽ trả thù gấp trăm lần. Tô Bạch Thanh cố gắng bắt chước hành vi của nguyên chủ, làm mất lòng tất cả mọi người. Vì một tương lai có cái kết bi thảm, bây giờ Tô Bạch Thanh cần phải gieo mầm ác ý của mọi người với cậu.

Những người trong phòng riêng lần lượt bàn luận: "Bình thường chúng ta đều không thích Phồn Thịnh Cảnh ra vẻ giỏi giang, nói chuyện châm chọc, anh ta nghĩ mình là ai?"

“Còn phải cảm ơn bác sĩ Tô đã giúp chúng ta trút giận."

"Vậy mà Phồn Thịnh Cảnh từng từ chối bác sĩ Tô, đúng là mắt mù." Có người nhân cơ hội nói xấu Phồn Thịnh Cảnh, ý đồ muốn cướp lấy vị trí vệ sĩ bên cạnh Tô Bạch Thanh: "Với tính cách của anh ta, chắc hẳn khi đó đã nói những lời rất khó nghe với bác sĩ Tô, nhưng bác sĩ Tô dạy dỗ anh ta như thế là còn quá nhẹ nhàng."

"Bác sĩ Tô thật tốt bụng."

"Còn về Trang Khê, tính tình hắn bao dung chắc chắn sẽ thông cảm với cách làm của bác sĩ Tô."

Tất cả mọi người đều tập trung khen ngợi Tô Bạch Thanh. Lúc này, bỗng nhiên đuôi cá của Tô Bạch Thanh bắt đầu nóng lên, vảy cá khô héo rồi rụng xuống hiện ra đôi chân trắng trẻo không tỳ vết. Sâm Úc ngay lập tức tiến lên che chắn cho Tô Bạch thanh không cho người khác nhìn thấy cậu. Thế nhưng chỉ đứng thôi thì chưa đủ, Sâm Úc khom người bao phủ chặt chẽ phía trên cơ thể Tô Bạch Thanh. Anh quay đầu, đôi mắt màu xanh tím sắc lạnh như băng nhìn những người khác: "Đi ra ngoài."

"Chúng tôi muốn biết tình trạng của bác sĩ Tô." Lời nói của Sâm Úc hoàn toàn không có trọng lượng, một luồng ánh sáng trắng lướt qua trước mắt họ làm một số người ở đây run lên. Bọn họ bước tới vừa kéo Sâm Úc rời khỏi Tô Bạch Thanh vừa hoàn hồn nói ra lý do chính đáng, nhưng thực chất thì chỉ là mượn cớ: "Người dị biến không nên đến quá gần bác sĩ Tô."

Đôi mắt của Sâm Úc lóe lên, lộ ra vẻ nguy hiểm giống với ánh mắt của kẻ săn mồi trước khi ra tay. Ngay lúc đó, Tô Bạch Thanh nói: "Xin lỗi đã để cho mọi người thấy cảnh tượng xấu hổ, mời mọi người rời đi trước."

Phồn Thịnh Cảnh đã trở về, anh ta mở cửa phòng riêng bước vào nhìn một vòng quanh phòng, tâm trạng không tốt mà châm biếm: "Tô Bạch Thanh đã mời ra, các vị vẫn còn đứng đây thật là biết lễ phép."

"Phồn Thịnh Cảnh, anh hả hê cái gì?"

"Anh còn mặt mũi xuất hiện trước mặt bác sĩ Tô sao?"