Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 8-2:

Nhưng Khương Tự nói: "Chuyện của người cá quan trọng hơn."

"Ảo tưởng cũng có mức độ thôi." Người cá lai không tin tưởng nói: "Người cá sớm đã tuyệt chủng rồi, anh muốn vì chuyện hư ảo mờ mịt đó mà mặc kệ sự an toàn của tôi sao?"

Khương Tự ngẩng đầu dựa vào tường, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, không hề trả lời hắn ta.

An toàn của họ đều dựa vào Khương Tự, người cá lai sợ phiền Khương Tự nghỉ ngơi sẽ làm anh ta càng nhanh mất khống chế nên tức giận im lặng.

Thấy Tô Bạch Thanh lại lần nữa đau đầu ngã xuống, lính đánh thuê tóc vàng chân tay luống cuống, nỗ lực an ủi nói: "Không sao đâu, chịu đựng chút sẽ ổn thôi."

"Đợi đội trưởng hồi phục thì chúng ta sẽ không sao." Lính đánh thuê tóc vàng rất tin tưởng đội trưởng nhà mình: "Đội trưởng tắm máu nhiều năm như vậy, chỉ một chút ô nhiễm sẽ không làm gì được anh ấy, anh ấy nhất định có thể chịu được."

Lính đánh thuê nhỏ tuổi đi qua bên cạnh họ, làm mặt quỷ chọc lính đánh thuê tóc vàng, hài hước tươi cười để lộ răng nanh trắng nhọn.

Trước đó lính đánh thuê tóc vàng còn muốn nói cậu ta đã cứu Tô bạch Thanh để tác hợp cho họ, kết quả nãy giờ lính đánh thuê tóc vàng vừa bảo vệ vừa nói chuyện không ngừng với Tô Bạch Thanh, bây giờ Tô Bạch Thanh ngã xuống cũng khiến lính đánh thuê tóc vàng đau lòng khôn xiết.

Lúc này, bên ngoài tòa nhà truyền đến một động tĩnh kỳ lạ.

Những lính đánh thuê ngồi thành nhóm rải rác xung quanh lập tức cảnh giác, nhanh chóng bật dậy.

Hai lính đánh thuê ở bên cạnh Tô Bạch Thanh, một trái một phải bảo vệ cậu, những người khác đều đến bảo vệ người cá lai và Khương Tự.

Hai lính đánh thuê kết thành một nhóm đi xuống tra xét, không lâu sau quay lại, ra hiệu mọi người không cần sợ hãi: "Người đột biến bên ngoài không mạnh, đã bị chúng tôi giải quyết rồi."

Mọi người nghe vậy mới thả lỏng ngồi xuống, chỉ có người cá lai vẫn không cử động.

Sắc mặt hắn ta âm trầm nhìn về phía hai người lính đánh thuê bảo vệ Tô Bạch Thanh:

"Không phải các người nên tới bảo vệ tôi sao!"

Năng lực của Khương Tự rất hữu dụng, có chia người để bảo vệ anh ta cũng bình thường, nhưng tại sao mấy tên đó lại bảo vệ Tô Bạch Thanh.

Người bảo vệ người cá lai ngày càng ít, nếu hắn ta xảy ra chuyện phải làm sao!

Ngoại trừ Khương Tự, không có ai trong số họ có thể quan trọng hơn hắn ta nữa.

Tô Bạch Thanh không nghe rõ giọng của người khác, giữa môi răng tràn ra tiếng kêu nhỏ đau dớn.

Đôi mắt của hai lính đánh thuê kia lộ ra sự quan tâm nhưng bị phó đội trưởng gọi đến xin lỗi người cá lai.

Bọn họ không thể chỉ trích vấn đề của người cá lai, chỉ có thể dỗ dành hắn ta.

Họ vẫn còn cần người cá lai để xoa dịu bản thân và đội trưởng, nếu người cá lai không phối hợp với họ thì hành động tiếp theo sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.

Tô Bạch Thanh sắp hoàn toàn hôn mê nhưng bị cơn đau đớn kịch liệt ngăn lại.

Không biết qua bao lâu, Tô Bạch Thanh mơ hồ nghe thấy xung quanh bùng nổ hỗn loạn, tiếp theo là tiếng giao chiến kịch liệt, hình như hai lính đánh thuê trước đó xuống lầu giải quyết người đột biến, không phải thật sự không có chuyện gì, bọn họ đã bị người đột biến ký sinh.

Trong đó, một người đến gần Khương Tự, đâm xuyên trái tim anh ta.

Ô nhiễm tràn ra từ trong thân thể hai gã lính đánh thuê, bao trùm Khương Tự, chui vào cơ thể anh ta.

Khương Tự đã bắt đầu dị biến.

Sau đó, lại xảy ra một chuyện làm mọi người tuyệt vọng hơn nữa.

Đống lửa tắt đi, xung quanh, bên ngoài cửa sổ tràn ngập những đôi mắt sáng rực màu máu, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Ngoại trừ người đột biến đang ký sinh trong lính đánh thuê, những người đột biến cấp cao mà họ gặp phải lúc sáng, cũng từ sâu trong khu ô nhiễm đuổi đến.

Người dị biến trong khu ô nhiễm đều có địa bàn riếng, sẽ không dễ dàng rời đi, đối với tình huống này, dù là những lính đánh thuê đã trải qua trăm trận chiến cũng lần đầu gặp, họ có rất nhiều kinh nghiệm tránh sự theo dõi, trong đội ngũ cũng có người tiến hoá phụ trách che giấu hành tung của cả bọn, sao có thể bị phát hiện nhanh thế được.

Cũng không biết là ai đang gào thét tuyệt vọng.

Sau một trận hỗn loạn, lính đánh thuê chia thành hai đội, một đội đưa người cá lai chạy trốn, một đội ở lại cản chân người đột biến, tạo cơ hội cho những người khác thoát thân.

Cũng tức là chịu chết.

Đối mặt hai lính đánh thuê bị ký sinh bọn họ đã không có khả năng sống sót, đợi đến khi đội trưởng hoàn toàn bị ô nhiễm cũng sẽ tấn công họ.

Dù sao đã đến đường chết thì ít nhất phải bảo vệ được người cá lai.

Cho dù là người cá lai bình thường nhất, con người cũng không thể đánh mất.

Mà gánh nặng như Tô Bạch Thanh đương nhiên không được đội ngũ chạy trốn đưa theo.

Tô Bạch Thanh nằm trên đệm, ngón tay giật nhẹ, lính đánh thuê tóc vàng tỏ ra áy náy, nếu người cá dị biến kia thật sự tốt lành thì cậu ta thà không cứu Tô Bạch Thanh.

Cứu Tô Bạch Thanh xong ngược lại còn nhanh chóng đẩy Tô Bạch Thanh đến cái chết.

Cậu ta còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví dụ như người dị biến đã tập kích người sống sót ở sông ba bốn ngày trước, rốt cuộc có phải Sâm Úc không.

Nếu như đúng thì người cá lai mặt đầy sẹo đang ở đâu?