Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 8-1: Đuôi cá màu xanh tím

Ăn xong, Tô Bạch Thanh nhìn về phía đội trưởng đội lính đánh thuê đang nhắm mắt ngồi ở góc tường.

Anh ta mặc áo chống đạn đen có chút rách nát, thân hình cao lớn, một chân khụy xuống, do động tác mà quần dài căng chặt, dán vào da thịt, phác họa ra những đường cong uyển chuyển, mạnh mẽ. Kể cả khi anh ta ngồi trong bóng tối, nơi ánh lửa không phủ đến thì cũng không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của anh ta.

"Anh ta là Khương Tự, đội trưởng của chúng tôi." Một lính đánh thuê có mái tóc vàng chủ động giới thiệu: "Đội trưởng là người tiến hóa không gian, năng lực rất thuận tiện, có điều hiện giờ anh ấy cũng bị muỗi bệnh đốt giống cậu."

Muỗi bệnh là loài đặc thù của sinh vật đột biến, cơ thể nhỏ hơn so với bình thường, lúc bay không tạo ra âm thanh nên rất khó bị phát hiện, mỗi con muỗi bệnh đều mang theo những virus khác nhau, triệu chứng gây ra cho Tô Bạch Thanh là đau đầu.

Hầu hết virus mà muỗi bệnh mang theo đều không lợi hại, chỉ cần chịu đựng đến khi hệ thống miễn dịch trong cơ thể loại bỏ virus là được, nhưng trong tình huống có nguy cơ cao sẽ đối mặt với người đột biến, phát bệnh sẽ mất mạng, mà Khương Tự bị người đột biến cắn, đã bị ô nhiễm nghiêm trọng.

Cảm nhận được bầu không khí nặng nề, lính đánh thuê tóc vàng cười nói: "Cậu biết không, đội trưởng của chúng tôi đã từng gặp một người cá đuôi màu xanh tím."

Cậu ta gặp ai cũng thích kể lại chuyện này.

Tô Bạch Thanh biết đó là Sâm Úc.

Đối với Sâm Úc mà nói, thế giới bên ngoài làng người cá vô cùng nguy hiểm, nhưng anh không muốn mãi bị nhốt ở làng người cá nên đã ra ngoài không ít lần.

Khi xuất hiện năng lực thanh lọc, bản năng sẽ thôi thúc Sâm Úc đi cứu người.

Khương Tự cũng là một trong số những người được anh cứu.

"Chúng tôi vẫn luôn giúp đội trưởng tìm người cá có đuôi màu xanh tím." Ba bốn ngày trước, họ đi ngang qua một khu tập trung của người sống sót, vô tình nghe được tin tức về đuôi cá màu xanh tím, và người cá lai bị bỏ rơi bên ngoài, mặt đầy sẹo.

Ngoại trừ đội trưởng, họ đều cho rằng việc thấy đuôi cá xanh tím là do những người sống sót đã nhìn lầm.

Cuối cùng quả nhiên không tìm được, bọn họ dành tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Có một đội trưởng sở hữu năng lực không gian, vượt qua quãng đường dài chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Đội ngũ lính đánh thuê do Khương Tự dẫn đầu vốn dĩ không có người cá lai, nhiệm vụ bọn họ nhận được là điều tra khu vực này.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nơi này đã lặng lẽ không tiếng động, trở thành khu ô nhiễm, hơn nữa tính ô nhiễm kỳ lạ, bọn họ bên ngoài dùng thiết bị kiểm tra tới lui cũng không đo được chỉ số ô nhiễm cao hay thấp, chỉ khi đi sâu vào mới phát hiện nguy hiểm.

Tô Bạch Thanh cũng cảm thấy Sâm Úc không thể ngốc đến mức dẫn mình đến một khu ô nhiễm khác.

Hoá ra do anh không cảm nhận được nồng độ ô nhiễm ở đây.

Với năng lực của Khương Tự, nếu muốn đưa các thành viên trong đội rời khỏi khu ô nhiễm thì rất đơn giản nhưng họ tình cờ gặp được người cá lai.

Người cá lai và đồng đội gặp phải người đột biến, hoảng loạn mất phương hướng nên mới vô tình đi sâu vào khu vực ô nhiễm này, gặp được họ.

Vì bảo vệ người cá lai, Khương Tự đã đi ngăn chặn người đột biến cấp cao, vô tình bị muỗi bệnh cắn trúng.

Trên đường chạy trốn bọn họ gặp được Tô Bạch Thanh đang đi cùng người dị biến.

Kể xong những thứ họ trãi qua, dường như lính đánh thuê tóc vàng nhớ đến gì đó, nhìn Tô Bạch Thanh nói: "Người dị biến đi cùng cậu có ngoại hình nhìn như người cá, vậy màu sắc của đuôi cá là…"

Tình huống lúc ấy khẩn cấp, đuôi cá của Sâm Úc dưới mặt hồ lấp lánh, vừa định bước ra đã bị đạn của họ ép cho lùi lại, họ không thể nhìn thấy màu sắc đuôi cá.

Nhưng nửa người trên của Sâm Úc cũng có vảy cá lộn xộn.

Dường như là màu xanh tím.

Khương Tự vẫn luôn không phản ứng với bên ngoài lại nghiêng đầu, đôi mắt phản chiếu ánh sáng từ ngọn lửa đang cháy.

Anh ta đang đợi đáp án của Tô Bạch Thanh.

Tô Bạch Thanh suy nghĩ nhanh chóng, lính đánh thuê đều nhìn thấy màu sắc vảy của Sâm Úc, một khi Sâm Uất tìm tới, cũng sẽ bị nhìn thấy đuôi cá, nói dối ngược lại không tốt, không bằng thừa nhận.

Cậu đang định trả lời nhưng vì mãi suy nghĩ làm cho dơn đau đầu bùng phát dữ dội, không có cách nào lên tiếng.

Thời gian cũng khéo ghê.

Ánh mắt Khương Tự toát ra sự hoài nghi, nghi ngờ Tô Bạch Thanh đang muốn che giấu chuyện gì đó.

"Chúng tôi muốn tìm tên dị biến kia."

"Đội trưởng, anh tự lo cho mình trước đi." Lính đánh thuê tóc vàng bất lực, Khương Tự bị ô nhiễm rất nặng, đã đến bờ vực mất khống chế, hiện tại có thể nói chuyện bình thường cũng không biết đã dùng bao nhiêu sức lực: "Chúng tôi thấy rất rõ, đó không thể là người cá."

"Vậy cũng phải tìm." Khương Tự lời ít ý nhiều.

Người cá lai không vui lên tiếng: "Trước tiên các người cần phải đưa tôi về thành phố."

Nhiệm vụ của lính đánh thuê không phải là bảo vệ hắn ta nhưng hắn ta nói lời này cũng không thấy mất tự nhiên.

Những đồng đội ban đầu của người cá lai phụ trách bảo vệ hắn ta đã chết không ít, họ thật sự không cách nào bỏ mặc người cá lai.