Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 7-3:

“Anh biết rõ tình cảnh hiện giờ của chúng ta mà còn dám cứu thêm một kẻ vướng chân.” Người cá lai cất giọng khó chịu: “Tên lính đánh thuê tốt bụng như anh tôi mới thấy lần đầu đấy, nếu lỡ như tôi gặp chuyện không may thì anh chịu trách nhiệm kiểu gì hả.”

“Người dị biến định tấn công cậu trai này không biết bị sao, dáng vẻ trông rất yếu ớt, cứu cậu này đâu tốn nhiều sức. Dù sao cũng không thể để cậu ta chết được, đội trưởng đã dạy bọn tôi như vậy.”

Lính đánh thuê tóc vàng càng nói về sau giọng càng nhỏ, thật ra cậu ta có chút hối hận.

Tình cảnh của họ vốn đã không ổn, giờ lại cứu thêm một người nữa, nhìn sao cũng thấy như tự thêm đá buộc chân, nếu làm liên lụy đến người cá lai thì càng không xong.

Mạng sống của người cá lai quý giá hơn nhiều.

Bất cứ lúc nào đều phải đặt an nguy người cá lai lên hàng đầu.

“Đã cứu rồi nói gì cũng vô ích, đâu thể ném người ta xuống.” Một tên lính đánh thuê khác đến hòa giải, nhìn sắc trời rồi nói: “Chỗ này coi như khá an toàn, mà trời sắp tối rồi, tìm nơi nào qua đêm quan trọng hơn.”

Lúc quay sang đối mặt với người cá lai thái độ của hắn hạ thấp xuống, dùng giọng điệu nịnh nọt nói: “Sau khi tìm được nơi bọn tôi còn phải làm phiền bác sĩ giúp bọn tôi xoa dịu một chút.”

Người cá lai nghe vậy hừ lạnh một tiếng.

Một người lính đánh thuê nhỏ tuổi hi hi ha ha chen vào muốn nói vài câu chọc người cá lai vui lên: “Giờ nhớ lại phản ứng của tên người dị biến kia tôi cứ thấy không ổn sao đấy, sao mà giống thứ bọn mình lấy đi không phải đồ ăn mà là vợ yêu của nó vậy.”

Người cá lai không nói gì còn đồng đội cậu ta thì cười phá lên: “Sao có thể chứ.”

“Trong mắt bọn người dị biến chúng ta chỉ là lương thực thôi, nhóc nhìn bát cơm trên bàn có thấy giống vợ yêu của nhóc không?”

“Hay là nhịn đến điên, phương diện nào cũng nghĩ cho được.” Lính đánh thuê tóc vàng nói: “Không bằng chờ người anh đây cứu tỉnh, để anh nói nhóc mới là người cứu cậu ta, nếu có thể tác hợp cả hai, vậy thì coi như không phí công cứu người.”

“Thôi, em đâu thích đàn ông.” Nhóc lính đánh thuê lập tức lắc đầu: “Đội trưởng lợi hại vậy mà còn độc thân kìa, chưa đến lượt em bi quan về đại sự cuộc đời đâu.”

*

Lúc Tô Bạch Thanh mở mắt, đầu vẫn còn thấy đau đớn.

Cậu ngồi dậy, phát hiện có đống lửa được đốt bên cạnh, quần áo ướt trên người cậu đã được hong khô.

Bầu trời bên ngoài đã tối đen, Tô Bạch Thanh đang ở trong một tòa nhà bỏ hoang, trong không khí tràn ngập mùi mục nát, trên khe hở từ vách tường, sàn nhà mọc lên mấy loài thực vật, khi ngọn lửa bùng lên nhảy nhót, những chiếc bóng của thực vật trên tường cũng đong đưa biến hoá theo.

Xung quanh có dấu vết quét dọn qua nhưng bụi bặm vẫn còn rất nhiều, đoàn lính đánh thuê bẩn thỉu ngồi lung tung, tất cả đều được hình dung bằng hai chữ chật vật, chỉ riêng một thanh niên vẻ ngoài thanh tú giữ được bộ dạng khá sạch sẽ.

“Cậu tỉnh rồi.” Thanh niên tóc vàng ngồi xuống gần Tô Bạch Thanh, đưa lương khô và nước cho cậu: “Ăn chút gì này.”

Tô Bạch Thanh không biết sau khi mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn những người lính đánh thuê này, tưởng tượng cảnh họ tình cờ gặp Sâm Úc có vẻ ngoài như người dị biến, khỏi cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.

Mà những gì người tóc vàng giải thích từ đầu đến cuối cũng không khác mấy với suy đoán của Tô Bạch Thanh.

“Mọi người đã hiểu lầm.” Nghe đến đoạn họ không bắn trúng Sâm Úc, Tô Bạch Thanh thở phào nhẹ nhõm, “Người dị biến đó là người tốt, lúc tôi và đồng đội lạc nhau chính anh ấy đã cứu tôi, không có anh ấy tôi đã chết từ lâu.”

Lính đánh thuê tóc vàng bày ra biểu cảm sốc đến ngu người.

Một người dị biến bụng dạ thiện lương đối xử tốt với con người trong một vạn kẻ chưa chắc đã có một tên như vậy. Khi thấy tay Sâm Úc đặt lên nơi hiểm yếu của Tô Bạch Thanh phản ứng đầu tiên của cậu ta là người dị biến muốn gϊếŧ người, hơn nữa lúc đó họ còn bị người dị biến nguy hiểm đuổi theo, không có thời gian xác minh tình huống cụ thể.

Người cá lai cười nhạo: “Tốt bụng mà còn tốt sai chỗ, cứu phải người chả cần cứu.”

“Này.” Hắn hỏi Tô Bạch Thanh: “Cậu là người tiến hoá ở đội nào?”

Tô Bạch Thanh lắc nhẹ đầu, liền lập tức ngừng lại, động tác này càng làm cho cơn đau tăng thêm.

“Tôi không phải người tiến hoá.”

Sắc mặt người cá lai trở nên tệ hơn, đây có khác gì mua đá buộc chân thật đâu.

Trông Tô Bạch Thanh da mịn thịt non, làm hắn cứ tưởng là công tử con nhà quan chức cấp cao nào đó, trong thành phố thấy buồn chán nên phát điên mướn người bảo vệ theo mình đi thám hiểm, mấy chuyện này đâu lạ gì.

Vì thiếu kiến thức cũng như không biết người dị biến hoang dã bên ngoài nguy hiểm nhường nào, có tiếp xúc với người dị biến thì họ đều ở trong khu cách ly nên cứ cho rằng bên ngoài cũng an toàn.

Lính đánh thuê tóc vàng nói: “Dù người dị biến kia có cứu cậu thì ở một mình bên cạnh tên đó khi không có biện pháp kiểm soát cũng rất nguy hiểm.”

Tô Bạch Thanh im lặng ăn từng mẩu nhỏ lương khô, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ ăn uống thô lỗ của những tên lính đánh thuê. Có năng lượng từ vỏ trứng người cá trong cơ thể, vết sẹo của cậu lành rất nhanh, đã bóc vẩy được hơn phân nửa, chỉ còn sót lại một chút dấu vết màu hồng nhạt.

Lính đánh thuê tóc vàng bất giác nhìn đến mê mẩn, nghĩ thầm vị công tử này ra ngoài một chuyến thôi mà thê thảm vậy đúng là đáng thương mà.