Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 7-2:

“Tôi không muốn.” Sâm Úc lắc đầu: “Tôi không tìm đồng loại, cậu cũng không tìm, rất công bằng.”

Tô Bạch Thanh nhíu mày: “Đến cả một chỗ an toàn anh còn không có, chúng ta lưu lạc bên ngoài chưa nói đến chất lượng cuộc sống, tính mạng cũng chưa chắc gì được an toàn.”

Sâm Úc không cách nào hiểu chất lượng cuộc sống cậu nói là gì, anh đáp: “Tôi sẽ tiếp tục tìm chỗ an toàn.”

Tô Bạch Thanh hít sâu một hơi, cậu muốn có được độ yêu thích của Sâm Úc nhưng cậu rất ghét giao tiếp với kẻ không biết lý lẽ, nhịn không được nói: “Anh không hiểu gì cả, hai người sống chung cũng cần thời gian hiểu nhau, anh không nói lý như vậy tôi chả có cách nào nói chuyện với anh.”

Rõ ràng cậu bắt đầu cảm thấy không vui, nốt ruồi ở đuôi mắt lộ ra sự lạnh lẽo, khuôn mặt vốn đẹp đến nỗi dễ dàng khiến người khác mềm lòng trở nên vô tình hơn. Trong khoảnh khắc đó, Sâm Úc hoảng loạn, luống cuống nắm lấy tay cậu.

Đây là lần đầu tiên hệ thống thấy một ký chủ chiếm được quyền chủ đạo trước nhân vật trung tâm.

Mà Tô Bạch Thanh còn chẳng nhận ra được điều này.

“Tôi sẽ giải thích cho anh chuyện trở về thành phố một lần nữa.” Giọng nói Tô Bạch Thanh đã hoà hoãn bớt: “Anh không hiểu gì cứ hỏi, không chấp nhận được cứ nói ra, đừng cãi cùn cãi lý, không gây rối vô cớ, chúng ta thương lượng với nhau xem có thể cho ra kết quả hợp lý không.”

Sâm Úc vội gật đầu.

“Như vậy là được rồi.” Tô Bạch Thanh bày ra vẻ mặt vừa lòng.

Đúng lúc này, vô số tiếng bước chân hỗn loạn vội vã tiến về phía họ.

Dường như có rất nhiều người đang trốn chạy.

Ánh mắt Sâm Úc biến đổi, giống như phát hiện được điều gì, anh thả tay cậu ra, dời sang bên gáy Tô Bạch Thanh.

Bàn tay đến được nửa đường bỗng vô lực buông thõng, chống xuống mép hồ.

Bằng mắt thường có thể thấy Sâm Úc đang nhanh chóng suy yếu dần, có một chấm đen từ trên người anh bay lên.

Sâm Úc cắn chặt răng, cánh tay run rẩy cố giơ lên một lần nữa, muốn đập chết một chấm đen khác bên gáy Tô Bạch Thanh.

Nhưng đã chậm.

Chấm đen- con muỗi biến dị đã đốt Tô Bạch Thanh.

Đầu Tô Bạch Thanh chợt đau như muốn nứt ra, giống như bị một bổ một nhát thật mạnh vào đầu. Tiếng bước chân vội vàng càng lúc càng gần nhưng cậu đã không nghe rõ nữa.

Những người lính đánh thuê chạy trốn đang dìu nhau đi ngang qua đây, chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện bên hồ có người.

Một người dị biến đang đặt tay trên cổ Tô Bạch Thanh giống như đang muốn tấn công cậu.

Nhìn thấy bộ dáng suy yếu của Sâm Úc, tên lính đánh thuê tóc vàng lập tức đưa ra quyết định giơ súng bắn Sâm Úc, cứu Tô Bạch Thanh ra.

Đôi đồng tử màu tím lam của Sâm Úc khẽ co lại, Sâm Úc cố hết sức muốn bò lên bờ, một phát đạn từ đâu bắn đến trước người anh, bùn đất bên mép hồ văng lên, lưu lại một lỗ đạn, Sâm Úc nhất thời rụt tay lại.

Nhân số bên nhóm lính đánh thuê không ít, họ không ngừng lấy ra súng ống, hơn nữa còn là người tiến hoá, Sâm Úc đang rơi vào trạng thái suy yếu không phải đối thủ của bọn họ.

Tô Bạch Thanh đã đau đến mức ngất xỉu, không cách nào giải thích giúp Sâm Úc.

Để không bị gϊếŧ, Sâm Úc đành chui lại xuống nước, đôi đồng tử dựng đứng như động vật máu lạnh.

Trước khi đi, ánh mắt Sâm Úc nhìn đội lính đánh thuế tràn ngập hận thù và phẫn nộ, điều này làm vẻ ngoài của anh càng thêm hung dữ hơn.

Lính đánh thuê tóc vàng cõng Tô Bạch Thanh lên lưng, nhìn về phía người thanh niên cao lớn đang được đồng đội đỡ lấy: “Đội trưởng.”

Người thanh niên cao lớn khom lưng cúi đầu, tóc mái đen che khuất mặt, anh ta phát ra tiếng thở dồn dập, khung cảnh bốn hướng nhanh chóng biến hoá trở nên mơ hồ, bốn đường cong đen nhánh dần trở nên rõ ràng hơn, tạo thành cánh cửa bao lấy mọi người.

Ngay sau đó, tất cả biến mất tại chỗ tiến vào một khu rừng bê tông được tạo nên từ những căn nhà cao tầng bỏ hoang cùng thảm thực vật.

“Đây là bên ngoài khu ô nhiễm.” Tên người cá lai đứng giữa bọn họ mở miệng. Trên người đoàn lính đánh thuê đều mang theo vết thương, chỉ duy mỗi tên người cá lai này được bảo vệ khá tốt không tổn hại gì, “Chúng ta không thể rời khỏi khu vực ô nhiễm.”

Người lính đánh thuê tóc vàng nhìn vị đội trường đang không ngừng thở hổn hển với vẻ mặt lo âu: “Trạng thái của đội trưởng đang rất tệ, chỉ đưa chúng ta dịch chuyển xa đến mức này thôi.”