Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 7-1: Giống cướp vợ yêu

Tô Bạch Thanh bị Sâm Úc mạnh mẽ kéo đi, càng ngày càng cách xa làng người cá.

Trong cốt truyện, trước khi đội ngũ loài người tìm được làng người cá, Sâm Úc đã phân vân giữa việc ở lại hay trốn chạy, sau tất cả anh quyết định lưu lại đây, chấp nhận bị loài người bắt giữ.

Rời khỏi làng người cá, anh không biết mình có thể đến nơi nào.

Nhiều ngày giao lưu với Niên Tịch Triết thông qua vòng tay, hiểu được cảm giác có người bầu bạn là như thế nào, Sâm Úc không cách nào chịu đựng cuộc sống cô độc thêm nữa, anh nghĩ thà mình bị nhốt trong khu cách ly còn hơn.

Dù sao trong khu cách ly còn có đồng loại của anh.

Người dị biến có trí tuệ, có khả năng giao tiếp không phải trường hợp đặc biệt, trong đó có tù nhân bị con người bắt, cũng có những kẻ chủ động đầu quân cho con người. Tất cả họ đều bị nhốt trong khu cách ly ở thành phố, sau khi Sâm Úc vào anh có thể sinh hoạt chung với bọn họ.

Tô Bạch Thanh không ngờ hiện giờ người cá lại bài xích như vậy.

Thật ra cốt truyện Sâm Úc ở khu cách ly không dài, Niên Tịch Triết đã đấu tranh rất nhiều để giúp anh có được sự tự do cao nhất.

Trước khi chấp nhận con người, Sâm Úc đã trộm ăn sạch vỏ trứng, năng lực thanh lọc bị ô nhiễm che giấu trong cơ thể nhận được chất dinh dưỡng, sau này trong một lần Sâm Úc vô thức sử dụng năng lực thanh lọc thì bị Tô Bạch Thanh vô tình phát hiện.

Lúc phát hiện thân phận thật của Sâm Úc Tô Bạch Thanh không công khai, mà lợi dụng sự thiếu hiểu biết của người cá, lừa gạt anh chia năng lực đưa cho mình.

Sau khi có được năng lực thanh lọc, địa vị Tô Bạch Thanh trở nên cực kỳ cao, dù cậu có yêu cầu gì mọi người đều sẽ bất chấp tất cả giúp cậu hoàn thành. Cậu muốn đưa Sâm Úc rời đi, để bên người mình thì phía chính phủ sẽ tìm mọi cách triệt tiêu nguy hiểm trên người Sâm Úc giao tận tay cho cậu.

Nhưng bây giờ, vỏ trứng Sâm Úc vốn phải ăn tất cả đều nằm trong bụng Tô Bạch Thanh cả rồi.

Năng lực thanh lọc của Sâm Úc không nhận được nguồn dinh dưỡng dồi dào, dùng nhiều mấy lần còn không được chứ nói gì đến việc chia sẻ cho Tô Bạch Thanh.

*

Rời xa làng người cá, đến một vùng ao hồ, Sâm Úc mang theo Tô Bạch Thanh từ trong nước bước ra.

Tóc đen mềm mại ôm dính lấy khuôn mặt Tô Bạch Thanh, đuôi tóc không ngừng nhỏ nước, cậu đưa tay lau đi: “Đưa tôi về.”

“Tôi cứu cậu, cậu là của tôi.” Sâm Úc bướng bỉnh nói: “Cậu phải trả ơn.”

Tô Bạch Thanh chỉ vết sẹo trên mặt mình: “Tôi cũng cứu anh.”

“Tôi còn cứu cả Niên Tịch Triết bạn cậu, cậu phải thay anh ta cảm ơn tôi.”

Tô Bạch Thanh nói: “Anh ta cũng là bạn anh, anh cứu anh ta là ý của anh, đâu phải hoàn toàn vì tôi.”

Sâm Úc mím chặt môi, anh không nói lại Tô Bạch Thanh.

“Nếu tôi vào khu cách ly còn cậu ở bên ngoài thì đâu được xem là sống chung với nhau.”

“Việc đó là tạm thời.” Tô Bạch Thanh nói: “Tôi sẽ đưa anh ra.”

Năng lực thanh lọc của Sâm Úc trước mắt không thể chia cho Tô Bạch Thanh nhưng bản thân Tô Bạch Thanh cũng có.

Chỉ cần công bố với bên ngoài cậu sở hữu nó nhờ vỏ trứng người cá là được.

Vì để lý do này càng thêm thuyết phục, Tô Bạch Thanh tính chờ đến lúc mình biến sang dạng đuôi cá mới sử dụng năng lực thanh lọc.

Chờ đến khi năng lượng trong vỏ trứng đã cạn, Tô Bạch không thể biến đổi đuôi cá nữa thì cứ thuận lý thành chương công bố năng lực thanh lọc của mình đã biến mất, sau đó nhờ Sâm Úc chia cho mình là được.

Mọi chuyện đều trở về đúng quỹ đạo của nó.

Nhưng vấn đề trước mắt là Tô Bạch Thanh không biết được khi nào đuôi cá xuất hiện.

Đến lúc đó, cậu cần phải chứng minh được năng lực thanh lọc của mình mới có thể giữ Sâm Úc lại. Hơn nữa, con người phải tiến hành các biện pháp hạn chế đối với Sâm Úc để tránh việc anh làm hại đến người khác, nói gì thì nói Sâm Úc buộc phải có mặt tại khu cách ly.

“Cậu không thích tôi sao.” Sâm Úc nói: “Hai chúng ta sinh sống tự do bên ngoài tốt hơn nhiều so với thành phố của con người.”

“Không được.” Tô Bạch Thanh cương quyết nói: “Tôi muốn hòa nhập với đồng loại, không thể cả ngày ở bên người dị biến được, ở khu cách ly có người dị biến có trí tuệ giống anh, đến lúc đó anh cũng có thể hòa nhập với đồng loại như tôi.”