Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 6-3:

"Không phải người dị biến." Niên Tịch Triết thở hổn hển nhớ đến vết sẹo của Tô Bạch Thanh, tâm trạng trở nên khá phức tạp: "Là Tô Bạch Thanh giúp tôi uống thuốc."

Phồn Thịnh Cảnh khẽ biến sắc.

"Xem ra cậu có manh mối về Tô Bạch Thanh." Phồn Thịnh Cảnh nói: "Hãy kể lại toàn bộ cho tôi nghe, không được sót một chữ."

Niên Tịch Triết kể lại từ đầu năm nay, hắn và Sâm Úc quen biết, đến hình ảnh hắn nhìn thấy gần đây, khi nghe nói Tô Bạch Thanh vẫn còn sống, Phồn Thịnh Cảnh mới buông tảng đá lớn trong lòng xuống, nhìn về phía Tề Chu, có thể tưởng tượng được sự vui mừng của người dân bên kia.

"Chắc người biến dị giống người cá kia đã cứu Tô Bạch Thanh, trừ cậu ta ra thì không còn khả năng nào khác."

Làng người cá không chỉ có một nơi, hầu hết đều bị ô nhiễm ăn mòn, trước đây Phồn Thịnh Cảnh cũng từng thấy người dị biến giống người cá khác, bọn họ đều sở hữu năng lực di chuyển giữa các vùng nước giống y hệt người cá.

Thấy nhiều thì không còn ngạc nhiên nữa..

"Tôi chưa từng hỏi xem Sâm Úc sinh ra ở đâu." Niên Tịch Triết cúi đầu nói: "Nếu không chúng ta đã tìm được làng người cá từ sớm rồi."

"Không phải cậu quên không hỏi, mà tiềm thức không muốn hỏi thôi." Phồn Thịnh Cảnh nói: "Làng nhân ngư bị chúng ta chiếm cứ, cũng đồng nghĩa với cướp nhà của Sâm Úc, nếu còn lợi dụng lòng tin của Sâm Úc để moi vị trí khác thì thật quá đáng, không bằng chúng ta dựa vào sức mình để tìm ra."

"Không nói chuyện này nữa." Niên Tịch Triết vội vàng xuống giường: "Tiếp tục tìm Tô Bạch Thanh thôi."

Nhìn dáng vẻ nóng lòng của hắn, Phồn Thịnh Cảnh nhíu mày.

Thân thể Niên Tịch Triết đã suy yếu, vừa xuống giường đã loạng choạng, Phồn Thịnh Cảnh phải đỡ hắn một cái mới có thể đứng vững.

"Có nhiều người tiến hóa cũng đang tìm, sắp lật tung toàn bộ làng nhân ngư lên rồi, một người bệnh như cậu gia nhập vào cũng chẳng giúp được gì."

"Được mà thầy." Niên Tịch Triết thở ra hơi nóng: "Tô Bạch Thanh bị thương nghiêm trọng như vậy mà mấy ngày nay còn chăm sóc tôi, tôi cũng không biết vết thương của cậu ấy có sao không nữa."

Thật ra Phồn Thịnh Cảnh cũng có chút đồng cảm.

Mặc dù với sự hiểu biết của anh ta về Tô Bạch Thanh, anh ta không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Tô Bạch Thanh chăm sóc Niên Tịch Triết.

Niên Tịch Triết cũng không được chăm sóc quá tốt, nhưng có lẽ đối với Tô Bạch Thanh mà nói, thì cậu đã dốc hết sức rồi.

Mặc kệ như thế nào cũng phải thừa nhận phần tình nghĩa này của Tô Bạch Thanh.

Phồn Thịnh Cảnh nói: "Vậy cậu cùng tham gia đi."

Anh ta và Niên Tịch Triết cùng nhau tìm kiếm.

Nhưng mà lật tung cả làng người cá vẫn chưa tìm được người.

Niên Tịch triết mệt mỏi phỏng đoán: "Chắc là Sâm Úc đã đưa Tô Bạch Thanh ra ngoài tìm vật tư khác, hoặc cũng có thể là tìm mọi người."

"Chúng ta cứ ở đây đợi bọn họ về đi." Phồn Thịnh Cảnh nói.

Trong khi chờ đợi, phần lớn mọi người cũng đang tranh thủ tìm manh mối, thu thập những số liệu có ích.

Niên Tịch Triết thất thần, đầu óc chỉ quanh quẩn những chuyện xảy ra mấy hôm nay.

Người cá không thể nào tồn tại, Tô Bạch Thanh cũng không thể nào mọc đuôi cá.

Vì hắn sốt cao nên xuất hiện ảo giác, nhìn Tô Bạch Thanh thành người cá.

Có điều hắn cũng giống hệt một năm trước, ô nhiễm không tăng thêm ăn mòn hắn, chuyện này có chút kỳ lạ.

Hai lần chuyện này xảy ra, đều có Sâm Úc ở đó, Tô Bạch Thanh bị thương chí mạng, không biết làm sao sống sót được, rất có thể có liên quan đến Sâm Úc, hắn cần phải làm rõ.

Niên Tịch Triết đang cố gắng sắp xếp mọi chuyện, nhưng hắn không thể không để ý, trái tim trong l*иg ngực đang đập thình thịch vì lo lắng cho Tô Bạch Thanh, xương sườn còn hơi đau nhói.

Tuy biết rõ Sâm Úc vô hại nhưng hắn vẫn không thể nào ngừng lo được.

Thật nực cười.

Chính hắn đề nghị chia tay Tô Bạch Thanh, tình cảm mấy hôm nay của hắn chỉ là ảo giác, nhưng hiện tại tính là gì.

Bọn họ đợi rất lâu vẫn không thấy Sâm Úc và Tô Bạch Thanh quay về.

Phồn Thịnh Cảnh nói: "Có lẽ bọn họ sẽ không về nữa đâu."

Anh ta cầm mảnh vải vụn trong tay.

"Đây là mảnh vải quần của Tô Bạch Thanh, bị xé nát, tuy nói Sâm Úc khá lương thiện nhưng khả năng cao là cậu ta và Tô Bạch Thanh không hòa thuận lắm.” Phồn Thịnh Cảnh nói: "Tôi vẫn luôn thấy lạ một chuyện, ngoài lần rời khỏi vùng ô nhiễm để nghỉ ngơi, những lúc khác chúng tôi đều ở trong vùng ô nhiễm tìm hai người, với năng lực của Sâm Úc, tìm thấy chúng tôi không khó."

"Cậu ta không tìm được là vì không muốn tìm."

Niên Tịch Triết đột nhiên nhớ ra trước khi mình mất tích, Sâm Úc đã bộc lộ tâm tư với Tô Bạch Thanh, sắc mặt càng trắng bệch.

Chung quy Sâm Úc vẫn là người dị biến, không an toàn một trăm phần trăm, hơn nữa anh không hiểu gì hết, một khi nảy sinh ham muốn, rất có thể sẽ trực tiếp hành động theo bản năng.

Chuyện đến nước này, Niên Tịch Triết cũng phải thừa nhận hăn không tin tưởng Sâm Úc nhiều như trước kia nữa.

Rất có thể Tô Bạch Thanh bị Sâm Úc đưa đi.

Hoặc có thể nói là bị bắt đi.

"Vài người ở lại, tiếp tục khám phá làng người cá." Phồn Thịnh Cảnh nhìn mọi người, bắt đầu sắp xếp đội ngũ: "Những người còn lại theo tôi, tiếp tục tìm bác sĩ Tô.”