Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 8-3:

Nếu như đúng thì người cá lai mặt đầy sẹo đang ở đâu?

Trên mặt Tô Bạch Thanh cũng có vết sẹo do bị thương nhưng rất nhỏ, không khớp với vẻ thê thảm như lời miêu tả của những người sống sót.

Đáng tiếc, sẽ không còn cơ hội nào để hỏi những điều này nữa.

Lính đánh thuê tóc vàng muốn đi ứng phó người đột biến lại bỗng nhiên nhận thấy có điều không đúng.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt Tô Bạch Thanh, ánh mắt từ từ hướng xuống dưới, dáni vào cổ.

Vết sẹo của Tô Bạch Thanh có nông có sâu, mảng nhỏ màu hồng chỉ cần liếc mắt là thấy, còn mảng lớn đã nhạt đến mức gần như hoà với màu da, tới giờ lính đánh thuê tóc vàng mới chú ý.

Thông qua vết tích này, tưởng tượng đôi chút về hình dáng vết sẹo trước đây của Tô Bạch Thanh, lính đánh thuê tóc vàng như bị đóng băng.

Cậu ta cho rằng Tô Bạch Thanh không phải người cá lai, bởi vì trong thời gian ba bốn ngày, những vết sẹo mà người sống sót kể lại không thể lành nhanh đến vậy.

Nhưng đây là sự thật.

Rất có thể Tô Bạch Thanh chính là người cá lai.

Cậu sống đến giờ, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở, còn bị bọn họ liên lụy mà chết.

Cảm giác tội lỗi và tuyệt vọng mãnh liệt khiến xương hàm của lính đánh thuê tóc vàng run rẩy.

Lý trí và sự điên cuồng trong đầu Khương Tự đang xung đột lẫn nhau.

Anh ta vẫn có thể nghe thấy giọng nói của các đội viên, muốn giúp họ tiêu diệt người đột biến nhưng khi hành động, lại suýt chút tự tay xé nát đồng đội của mình, anh ta không dám ra tay nữa, dùng lý trí mong manh duy trì cơ thể không nhúc nhích, chính là cực hạn của Khương Tự.

Bỗng nhiên Khương Tự cảm nhận được sự thanh lọc.

Cảm giác này giống hệt lúc trước.

Như được ngâm mình ở trong nước ấm, những điên cuồng và ô nhiễm bên trong như được hoà tan.

Sắc thái hỗn loạn trong mắt Khương Tự dần bình lặng hơn, nhìn về phía Tô Bạch Thanh.

Tô Bạch Thanh cảm nhận được tình huống xung quanh, vốn đang cố gắng dồn sức xuống tứ chi để đứng dậy, đột nhiên hai chân tràn đến cảm giác nóng rát quen thuộc, cậu ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, quyết định thay vì lãng phí sức lực, chi bằng dùng nó thanh lọc ô nhiễm cho Khương Tự.

Một tiếng xé rách vang lên.

Hai chân Tô Bạch Thanh biến thành đuôi cá, vải bị rách do căng ra rơi xuống.

Lính đánh thuê xung quanh đều trở nên yên ắng đến quỷ dị, quên cả việc chú ý đến những người đột biến đang uy hϊếp mạng sống của họ.

Lính đánh thuê tóc vàng bấy giờ mới ý thức được Tô Bạch Thanh là người cá, một loạt cảnh tượng này đã vượt khỏi giới hạn mà não bộ cậu ta có thể xử lý.

Thanh niên trẻ vô tình cứu được bên đường hoá ra lại là người cá, lúc bọn uống say trong quán rượu, ngồi tán phét, cũng không bịa được câu chuyện như vậy.

Hơn nữa.

Còn là đuôi cá màu xanh tím.

Khương Tự cũng ngây người, sự điên cuồng mất khống chế trong mắt đã ngưng đọng lại.

Năng lực thanh lọc mà gói quà tân thủ cho Tô Bạch Thanh không mạnh nhưng sẽ gia tăng đáng kể khi có đuôi cá.

Cậu tranh thủ giúp Khương Tự khôi phục được mấy phần tỉnh táo.

Có điều, đó đã là giới hạn mà Tô Bạch Thanh có thể làm được.

Sức lực của cậu hoàn toàn cạn kiệt, khi cơn đau đầu lần nữa ập đến thì đã hôn mê bất tỉnh.

Những đôi mắt ngoài cửa sổ nhìn về phía Tô Bạch Thanh, vươn những xúc tua bằng máu thịt đến, Khương Tự đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gào lên lao về hướng những kẻ đột biến kia.

Thân hình người đột biến mọc đầy những đôi mắt khổng lồ, bị cửa không gian cắt thành thịt vụn nhưng vẫn còn hoạt động, nhấp nháy trên mặt đất, mọc ra những đôi mắt mới thì lại bị Khương Tự đang điên cuồng như dã thú bắt lại, dùng răng và tay xé nát.

Đợi đến khi âm thanh cắn xé chấm dứt, nếu nói người đột biến khổng lồ đã nát thành thịt vụn, cũng không phải nói quá.

Trong suốt quá trình đó, không tránh khỏi sẽ có những phần thịt nát rơi vào dạ dày của Khương Tự, còn dính lại máu trên cằm.

Khương Tự vẫn đang bị ô nhiễm ăn mòn, khoảng trống được Tô Bạch Thanh thanh lọc lại bị lấp đầy, lớp ô nhiễm hình thành vỏ đen bên ngoài như áo giáp, bao trùm nửa trái cơ thể anh ta, kéo dài xuống tận tay và bắp đùi, tay chân bên trái mọc ra móng vuốt như dã thú.

Mắt Khương Tự biến thành màu đỏ, trong đồng tử đã không còn thấy độ ấm của con người.

Sau khi giải quyết xong những người đột biến đó, bốn phía xung quanh im lặng như tờ.

Khương Tự đi về phía Tô Bạch Thanh.