Lại thêm một ngày qua đi, bệnh tình của Niên Tịch Triết đã đỡ hơn chút, miễn cưỡng có thể mở mắt.
Hắn muốn lập tức nhìn thấy người cá.
Kết quả Niên Tịch Triết bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người làm cho tê buốt từ đầu xuống chân.
Người ngồi bên mép giường rõ ràng chính là Tô Bạch Thanh, nửa thân dưới của cậu cũng đâu phải là đuôi cá.
Niên Tịch Triết lên tiếng bằng giọng khàn khàn: "Tô Bạch Thanh?"
"Là em." Tô Bạch Thanh trả lời.
Ánh mắt của Niên Tịch Triết mờ mịt không dám tin, hắn nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ không.
Sâm Úc là một người dị biến nhưng anh hiểu lí lẽ, tuy rằng không biết trước đây anh và Tô Bạch Thanh có hiểu lầm gì khiến anh đưa Tô Bạch Thanh về sào huyệt của mình, nhưng chỉ cần Tô Bạch Thanh chịu giải thích rõ ràng thì Sâm Úc nhất định sẽ đưa cậu trở về.
Sau khi trở về, Tô Bạch Thanh sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt hơn, không thể nào lưu lạc đến đây được, hơn nữa mặt và cổ có rất nhiều sẹo.
Niên Tịch Triết biết bản thân đang cố gắng hết sức để phủ nhận sự thật nhìn thấy trước mắt.
Hắn hy vọng người cá thật sự có tồn tại.
Nhưng lý trí nói hắn biết rằng những thứ đang thấy mới là sự thật.
Như vậy thì có thể giải thích hợp lý chuyện âm thanh và diện mạo của người cá đều vô cùng giống Tô Bạch Thanh.
Đầu óc Niên Tịch Triết rất hỗn loạn, hắn còn muốn nói thêm nhưng cảm xúc lên xuống quá kịch liệt làm tổn hại tinh thần khiến Niên Tịch Triết lại hôn mê bất tỉnh.
Niên Tịch Triết vẫn phải tiếp tục uống thuốc nhưng thuốc đã hết.
Sau khi Tô Bạch Thanh trả lại phần lớn thuốc cho những người sống sót, số lượng ít ỏi còn lại không đủ dùng, cậu và Sâm Úc phải ra ngoài một chuyến để tìm kiếm chỗ tập trung mới của những người sống sót.
Quá trình tìm kiếm tạm xem như thuận lợi nhưng lại mất khá nhiều thời gian, khi đến nơi tập trung của những người còn sống sót, Tô Bạch Thanh chỉ cần công khai thân phận người cá lai thì việc lấy thuốc sẽ không có chút trở ngại nào.
Trên đường về, Sâm Úc vẫn luôn mang theo nụ cười trên môi.
Lần này ra ngoài anh không phát hiện đồng đội của Tô Bạch Thanh nữa, có lẽ bọn họ đã từ bỏ việc tìm kiếm, rời khỏi nơi này.
Vốn dĩ Sâm Úc còn lo lắng sau khi chữa hết bệnh cho Niên Tịch Triết thì hắn sẽ đưa Tô Bạch Thanh rời đi, nhưng lần thứ hai nhìn thấy đuôi cá của Tô Bạch Thanh, Sâm Úc nhận ra Tô Bạch Thanh cũng giống anh, đã không còn là người, không thể quay trở về như xưa nữa.
Nhưng mà tâm tư tốt đẹp của Sâm Úc không kéo dài quá lâu.
Trở lại làng người cá, Sâm Úc phát hiện ra rất nhiều người đến đây, tới tới lui lui vô cùng bận rộn, hoặc tìm kiếm manh mối, hoặc lắp đặt thiết bị, dây cáp nằm xen giữa các gian nhà bằng đá, còn có người khiêng thiết bị kiểm tra sức khỏe đến phòng của Niên Tịch Triết.
Tô Bạch Thanh nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc trong đám đông, đó là đồng đội của cậu.
Quân đội đang tập trung ở đây.
Vốn dĩ họ đã phát hiện con đường đi đến làng người cá, có điều muốn tìm đến vị trí ẩn nấp của nơi này thì vẫn phải tốn không ít thời gian, trong khoảng thời gian đó, bọn họ còn rời khỏi khu ô nhiễm để nghỉ ngơi một chút, nếu ở lại khu ô nhiễm trong thời gian dài, chất ô nhiễm trong cơ thể bọn họ sẽ liên tục gia tăng, cho đến khi mất kiểm soát.
Ánh mắt Sâm Úc vô cùng khẩn trương giấu Tô Bạch Thanh đi.
"Không cần khẩn trương." Tô Bạch Thanh nói: "Bọn họ đều là đồng đội của tôi."
Vừa dứt lời, Tô Bạch Thanh định đi ra khỏi nơi ẩn nấp nhưng Sâm Úc dùng sức nắm lấy tay cậu.
"Hiện tại cậu và tôi giống nhau, bọn họ sẽ không buông tha cho cậu đâu."
Tô Bạch Thanh nói: "Tôi cũng đâu bị dị biến, thi thoảng xuất hiện đuôi cá thôi mà."
"Rồi họ cũng sẽ bài xích cậu thôi."
"Không đâu." Tô Bạch Thanh giải thích: "Cậu biết tôi là người cá lai chứ nhỉ."
Sâm Úc gật đầu: "Biết."
Lúc trước những người sống sót ở khu tập trung đã gọi Tô Bạch Thanh như vậy.
Anh cũng từng nghe qua từ này từ miệng của Niên Tịch Triết.
"Địa vị cao hơn người thường của người cá lai, chính là đến từ dòng máu người cá, cái đuôi như thế này rất giống với người cá." Tô Bạch Thanh nhìn về phía đuôi cá của Sâm Úc: "Tôi sẽ không bị bài xích đâu, chỉ bị săn đón thôi."
"Nhưng tôi sẽ bị công kích." Sâm Úc lẩm bẩm: "Bởi vì tôi bị dị biến rồi."
Anh cúi đầu nhìn dấu vết ô nhiễm trên da.
Còn làn da của Tô Bạch Thanh thì nõn nà trơn bóng, không chút tì vết.
Con người sẽ hoan nghênh cậu nhưng không hoan nghênh Sâm Úc.
Sâm Úc nắm chặt tay của Tô Bạch Thanh, vảy cá trên đuôi đã dựng hết lên tỏ ra bất an và lo lắng.
Anh cứu Tô Bạch Thanh, cả bạn tốt của Tô Bạch Thanh là Niên Tịch Triết.
Tô Bạch Thanh và Niên Tịch Triết từng là người yêu, quan hệ chắc hẳn còn tốt hơn cả bạn bè.
Vậy thì Tô Bạch Thanh nên ở lại bên anh để báo đáp.
Tô Bạch Thanh là của anh.
Sâm Úc mạnh bạo kéo Tô Bạch Thanh rời xa những người đó, Tô Bạch Thanh kinh ngạc: "Chờ đã."
Sâm Úc không nghe, đưa Tô Bạch Thanh rời khỏi nơi này.