Sâm Úc nhìn thấy, tâm tình rõ ràng tốt lên.
Anh rất thích đuôi cá của Tô Bạch Thanh, còn muốn gối đầu lên đó ngủ.
Đối diện với ánh mắt mong đợi của Sâm Úc, Tô Bạch Thanh sau khi do dự một hồi lựa chọn đồng ý.
Trước kia, bạn cùng phòng Tô Bạch Thanh muốn tựa lên chân cậu, nhưng Tô Bạch Thanh đã kéo hắn đứng lên, bạn cùng phòng nói đùa: "Bạn bè nằm lên đùi nhau thì có sao, cậu nghe qua câu này chưa, kỳ thị đồng tính là gay ngầm, cậu phản ứng lớn như vậy không phải là trong lòng có quỷ chứ."
"Tôi không sợ." Tô Bạch Thanh mặt không biểu tình nói: "Người khác có thể không thấy phản cảm, nhưng tôi thì có, hoàn toàn do yếu tố cá nhân, nếu cậu dựa vào chân người khác, tôi sẽ không có cảm giác gì."
Bây giờ chỉ cần Sâm Úc vui vẻ, anh muốn nằm lên đuôi của Tô Bạch Thanh thế nào cũng được.
Cúi đầu trước nhiệm vụ.
Nguyên chủ muốn làm người yêu của Sâm Úc, nhưng bị anh từ chối.
Để không mắc phải sai lầm giống như nguyên chủ, Tô Bạch Thanh muốn giành được càng nhiều thiện cảm của Sâm Úc nhất có thể.
Bệnh của Niên Tịch Triết ngày càng nghiêm trọng, liên tục sốt cao.
Người bệnh cần được chăm sóc, Sâm Úc lại không biết cách, cho nên chỉ có thể để Tô Bạch Thanh chăm.
Tô Bạch Thanh đã học được kỹ năng sinh tồn ở tận thế từ Lục Vãn, nhưng chăm sóc cho người khác vẫn không đủ tỉ mỉ, có hơi vụng về.
Không còn cách nào khác.
Dù sao chỉ cần Niên Tịch Triết còn sống là được.
Niên Tịch Triết ý thức mơ hồ nhưng hắn có thể nhận biết được là người cá đang chăm sóc hắn.
Nhịp tim của hắn không khỏi đập nhanh hơn.
Quả nhiên người cá đều rất hiền lành.
Chắc chắn trước đây chưa từng chăm sóc ai, động tác có hơi vụng về, nhưng Niên Tịch Triết cảm nhận được sự dịu dàng trong đó.
Hắn thật vinh hạnh biết bao khi được người cá chăm sóc.
Hai ngày trôi qua, Niên Tịch Triết khôi phục chút sức lực, ngay cả mắt còn chưa mở được, đã dùng sức nắm lấy cổ tay Tô Bạch Thanh.
"... Cảm ơn cậu đã cứu tôi." Niên Tịch Triết dùng hết sức lực nói chuyện, thanh âm yếu ớt, bởi vì quá khẩn trương nên nói năng hơi lộn xộn.
"Thêm lần của một năm trước, cậu đã cứu tôi hai lần. Tôi không biết phải trả ơn cậu thế nào... Xin đừng rời đi như năm đó. Chờ tôi tỉnh dậy, hãy cho tôi một cơ hội để báo đáp cậu."
"Còn nữa.... cậu ở một mình bên ngoài quá nguy hiểm, hãy đến chỗ chúng tôi, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu."
"Rất nhiều người cần cậu."
Tô Bạch Thanh ngạc nhiên, Niên Tịch Triết vậy mà lại nhầm cậu thành người cá đã cứu hắn một năm trước.
"Anh bị sốt đến hồ đồ rồi."
Niên Tịch Triết lập tức nói: "Tôi không có."
Hắn biết mình đang làm gì, phát hiện ô nhiễm còn tromg cơ thể không hề tăng thêm, khẳng định đã được người cá thanh lọc, giống như năm đó.
Nhưng mà Tô Bạch Thanh lại không tin.
Niên Tịch Triết thậm chí không nhận ra giọng nói của cậu, còn dám nói mình không mơ hồ.
Tô Bạch Thanh lười tranh luận với bệnh nhân nên cũng thuận theo hắn: “Anh nói gì cũng đúng.”
Nghe người cá thừa nhận, Niên Tịch Triết cố gắng hết sức mỉm cười với cậu.
Hắn không biết nụ cười của mình trong mắt Tô Bạch Thanh trông có vẻ rất ngu ngốc.
Tô Bạch Thanh muốn rời đi, Niên Tịch Triết hoảng sợ nắm chặt tay người cá, nhưng bây giờ sức lực của hắn có hạn, bị Tô Bạch Thanh cạy ngón tay ra.
"Xin lỗi."
Niên Tịch Triết cảm thấy mình có hơi xúc động, vô cùng hối hận.
Sao hắn có thể đối xử thô bạo như vậy với người cá chứ.
"Anh ngủ thêm đi."
Nói xong, Tô Bạch Thanh xoay người định rời đi, lại nhìn thấy Sâm Úc đứng ở cửa.
Sâm Úc vẫn luôn nhìn hai người bọn họ.
Tô Bạch Thanh đi ra ngoài, Sâm Úc nói:
"Cậu tốt với anh ta thật đấy."
Tô Bạch Thanh gật đầu, cậu dự định để lại ấn tượng tốt cho người cá, nghiêm túc đề cao bản thân: “Tôi vốn dĩ đã rất tốt với mọi người, chỉ cần anh đi theo tôi, tôi sẽ đối xử với anh tốt hơn."
Hệ thống bỗng nhiên nghẽn mạch.
Hai mắt Sâm Úc sáng lên: “Nhưng Niên Tịch Triết không thích cậu, còn nói xấu cậu với tôi."
Tô Bạch Thanh nói: "Đừng nghe lời anh ta."
"Cậu không giận Niên Tịch Triết à?"
"Tôi hiền lành nhân hậu, sẽ không so đo việc nhỏ như vậy, cũng sẽ không bỏ mặc anh ấy."
Hệ thống thực sự cảm thấy, dạng khoe khoang kiểu này quá ba xạo rồi…
Cơ mà Sâm Úc tin thật: "Vậy là do Niên Tịch Triết không tốt."
"Ừm." Tô Bạch Thanh gật đầu.
Xem ra Niên Tịch Triết đã nhắc nhở Sâm Úc về vấn đề của mình, để lừa gạt được Sâm Úc, cậu phải bôi đen Niên Tịch Triết chút xíu để hạ thấp uy tín của Niên Tịch Triết trong lòng Sâm Úc.
Lời nói của Tô Bạch Thanh làm Sâm Úc hài lòng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Mặc dù không biết tại sao nhưng biểu hiện của cậu chắc là hoàn hảo.
Hai người dần đi xa, Niên Tịch Triết trong phòng còn đang mê man, không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Thuốc hạ sốt mà hắn uống có tác dụng gây ngủ, ý thức của hắn ngày càng chìm sâu hơn, nhưng hắn không tài nào ngủ được, nỗi sợ hãi người cá rời đi và sự phấn khích khi gặp được người cá xung đột trong hắn, huyệt thái dương của hắn đập mạnh.
Hắn không chỉ nói chuyện còn chạm được vào người cá.
Bàn tay chạm vào người cá không ngừng nóng lên, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì sốt cao của Niên Tịch Triết trở nên đậm màu hơn, đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Hắn bất giác phản ứng, giọng nói của người cá rất giống với Tô Bạch Thanh.
Tô Bạch Thanh là bạn trai cũ của hắn, bọn họ mới vừa chia tay. Nhưng đối mặt với một người cá giống Tô Bạch Thanh, hắn lại chẳng bận tâm mấy.
Hắn dường như đã nảy sinh cảm tình với người cá, điều mà trước đó chưa từng có với Tô Bạch Thanh.
Cho dù là ai, được người cá chăm sóc thế này đều sẽ rung động.