Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 4-3:

Niên Tịch Triết không cam lòng khép mắt lại, nhưng cánh tay vẫn còn duy trì động tác hướng về phía Tô Bạch Thanh, trên mu bàn tay xuất hiện từng đường gân xanh.

Trước khi chìm vào hôn mê Niên Tịch Triết mơ hồ nghĩ: người cá ấy trông thật giống Tô Bạch Thanh.

“Anh ấy cần uống thuốc.” Tô Bạch Thanh nói: “Thuốc hạ sốt và cả thuốc chống viêm.”

Sâm Úc hỏi: “Ở đâu có thuốc?”

“Trở về tìm đồng đội của tôi.” Tô Bạch Thanh nói.

Sầm Úc im lặng một lát rồi nói: “Cậu đã hôn mê mấy ngày, những người đó không tìm được nơi này, tôi không biết bọn họ ở đâu.”

Ca này khó nhỉ.

Tô Bạch Thanh hỏi: “Anh có thể tìm được địa điểm con người tụ tập không?”

Trên mặt Sâm Úc hiện lên một chút bất an: “Để tôi thử xem.”

“Nhớ đừng vào thành phố, chỗ đó phòng vệ rất chặt, chỉ tìm những khu làng nhỏ thôi.”

Thành phố được hình thành từ những căn cứ người sống sót có quy mô nhất định, số lượng không quá nhiều, sức chứa có hạn, những ai không có tư cách sinh hoạt trong thành phố chỉ có thể tụ thành nhóm giúp đỡ lẫn nhau, lập thành khu làng nhỏ bên ngoài.

Người cá không chỉ có khả năng thanh lọc mà còn sở hữu năng lực tinh thần cường đại, tuy Sâm Úc bị ô nhiễm rất nặng, năng lực thanh lọc bình thường không dùng được nhưng bản thân anh từng cứu Niên Tịch Triết, chắc chắn có đủ khả năng tự bảo vệ chính mình.

Tô Bạch Thanh nhớ rõ anh có thể khống chế thần trí của người bình thường.

“Tìm được chỗ, anh cứ khống chế tinh thần ai cũng được, điều khiển họ đưa thuốc cho anh. Ngoại trừ thuốc hạ sốt với nhiễm trùng lấy thêm một ít thuốc trị thương và băng vải cứu thương, chọn loại không thấm nước ấy.” Tô Bạch Thanh nói: “Thêm thức ăn nữa.”

Sâm Úc nhớ kỹ: “Được.”

Sâm Úc có khả năng dịch chuyển qua lại giữa nhiều vùng nước lân cận, thế nên khi anh mang Niên Tịch Triết và Tô Bạch Thanh biến mất trong hồ trở về quê hương người cá không bị người tiến hoá nào bắt được.

Sâm Úc vốn dĩ không cần phải kéo theo Niên Tịch Triết làm gì, để hắn ở chỗ đồng đội tốt hơn nhiều.

Nhưng tình huống lúc đó quá khẩn cấp, Sâm Úc quên mất tay còn lại của anh đang kẹp chặt Niên Tịch Triết.

Trước khi Sâm Úc rời đi, Tô Bạch Thanh gọi anh lại: “À đúng rồi, kiếm cho tôi cái quần nữa.”

“Cậu không cần mặc quần.” Sâm Úc nhìn đuôi cá của Tô Bạch Thanh: “Mặc không được.”

Tô Bạch Thanh nói: “Chờ lúc biến về hai chân vẫn cần.”

“Tôi cũng có thể biến ra chân người.” Sâm Úc cười nói: “Xem ra tôi cũng cần một cái quần.”

Anh bơi ra ngoài quê hương người cá, dịch chuyển giữa các vùng nước khác nhau.

Lướt đến một nơi, Sâm Úc phát hiện trên bờ có rất nhiều người, hình như là đồng đội của Tô Bạch Thanh.

Sắc mặt Sâm Úc hơi biến hoá, do dự ngụp trong nước.

Sâm Úc vội vàng rời đi trước khi bị ai đó phát hiện, quyết định không nói cho họ biết tin tức về Tô Bạch Thanh và Niên Tịch Triết.

*

Sâm Úc không yên lòng tìm kiếm một lúc mới thấy một làng nhỏ có người sống sót.

Con người xây dựng thôn làng đều chọn nơi gần nguồn nước sạch, Sâm Úc núp mình dưới một con sông nhỏ, đúng lúc có người đến lấy nước, anh tập kích đối phương, đánh người đàn ông bất tỉnh, sau khi cởϊ qυầи hắn xong, ném người ngay lên bờ.

Lúc sau lại thêm người đến, người đó vừa để lộ biểu cảm kinh ngạc đã bị Sâm Úc khống chế đánh bất tỉnh, tuột quần ra.

Sâm Úc nghĩ, Tô Bạch Thanh có áo ở trên, còn mình không có.

Vì thế, đến cái áo của người ta cũng bị anh lấy mất.

Sau khi Sâm Úc mặc xong quần áo anh chìm trong nước lẳng lặng chờ đợi, những người đến kế tiếp đều bị anh khống chế yêu cầu quay về làng, lấy thuốc và lương khô đem đến đưa cho Sâm Úc.

Người cá quay về chỗ Tô Bạch Thanh với đầy chiến lợi phẩm trên tay.

Đuôi cá của Tô Bạch Thanh đã biến về hai chân.

Hệ thống nói năng lượng từ vỏ trứng người cá trong cơ thể cậu vẫn chưa hết, đuôi cá sẽ còn xuất hiện.

Tô Bạch Thanh không thể khống chế thời gian xuất hiện của đuôi cá, nếu được Tô Bạch Thanh đã không cố kéo vạt áo xuống che đùi như bây giờ.

Tô Bạch Thanh ở nhà cũng không dám làm trò “cuổng trời” thế này trước mặt anh trai đâu.

Quá mất hình tượng.

Mà người cá không hiểu đạo lý phi lễ chớ nhìn, cứ dòm vào cặp đùi của Tô Bạch Thanh không rời.

“Trắng quá.”

“Anh hâm mộ à, thật ra tôi muốn có làn rám nắng hơn, như vậy thể hiện được khí phách nam nhi.” Thấy người cá nhìn mình chăm chú như vậy Tô Bạch Thanh chỉ nghĩ được lý do này: “Nếu anh không có mấy vết ô nhiễm chắc chắn sẽ trắng lắm.”