Tô Bạch Thanh một tay kéo vạt áo, một tay khác cầm quần, định vào trong nhà rồi mặc.
Người cá còn muốn vào chung.
“Không được nhìn người khác thay đồ.” Tô Bạch Thanh dạy anh.
Tô Bạch Thanh vào phòng đang định mặc quần, bỗng dừng lại.
Quả thục Sâm Úc đem quần về.
Vấn đề là chỉ có mỗi cái quần.
Nhưng ngẫm lại phải mặc qυầи ɭóŧ của người khác, Tô Bạch Thanh tuyệt đối không chấp nhận được, bây giờ cậu miễn cưỡng cau mày mặc quần vào, cố gắng xem nhẹ bệnh sạch sẽ của mình.
Quần hơi rộng, tạm chấp nhận vậy.
Tô Bạch Thanh ra khỏi phòng, Sâm Úc còn đang đứng ngoài cửa, thuốc men để bên cạnh, lúc này Tô Bạch Thanh mới thấy anh mang về quá nhiều thuốc, phỏng chừng cuỗm sạch nhà người ta rồi.
“Lấy hết thuốc của người ta cũng giống như lấy mạng người ta, lần sau đừng như vậy nữa.”
Tô Bạch Thanh đút Niên Tịch Triết uống thuốc, dùng kỹ thuật mà cậu học được từ chổ Lục Vãn xử lý vết thương và băng bó cho hắn, sau đó nói: “Chúng ta đi trả lại thuốc.”
Chân của cậu đã trở lại bình thường, cũng có quần áo mặc, có thể ra ngoài được rồi, đi cùng Sâm Úc sẽ an toàn hơn.
Lúc đi ra ngoài, Tô Bạch Thanh phát hiện Sâm Úc có hơi căng thẳng.
Sâm Úc chưa bao giờ đề cập đến việc anh gặp đồng đội của Tô Bạch Thanh, cố tình dẫn cậu tránh xa vị trí của những người đó.
Đến khu vực không xa thôn làng của người sống sót, Sâm Úc ở lại trong sông, trong khi Tô Bạch Thanh một mình đi về phía khu nhà phức hợp.
Ngay cả khi Sâm Úc có thể biến đổi hai chân, vẻ ngoài dị biến của anh cũng dễ dàng gây ra rắc rối không đáng có, không tiện xuất hiện trước mặt người khác.
Nhà cửa, đường sá trong làng tuy đã được sửa chữa nhưng vẫn còn ngổn ngang, xen lẫn nhiều lán trại do người dân dựng lên, bên trong còn có tiếng nói ồn ào, hỗn loạn bởi vì bị Sâm Úc tập kích.
Những người đó nhìn thấy Tô Bạch Thanh, nhất thời lặng ngắt như tờ, trên gương mặt khô cằn như vỏ cây do dãi nắng dầm mưa tràn ngập cảnh giác.
Sợ Tô Bạch Thanh gặp nguy hiểm, Sâm Úc tập trung lắng nghe âm thanh trong làng.
Anh nghe thấy có người lớn tiếng tra hỏi thân phận Tô Bạch Thanh, tất cả người lớn trong làng đều đến đây, chỉ có trẻ con là không bị ảnh hưởng.
Một số đứa trẻ ở trong nhà, thậm chí còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, vẫn đang kể chuyện cổ tích.
Trước khi trả lời câu hỏi của những người đó, Tô Bạch Thanh phải xoa dịu tinh thần của bọn họ đã.
Thái độ của người dân ngay lập tức thay đổi.
Về cơ bản, người cá lai chỉ sống ở thành phố, ngay cả những thôn làng lớn cũng rất ít thấy, bọn họ chỉ có thể vào thành xếp hàng, tiếp nhận sự xoa dịu của người cá lai, nhưng giao thông bất tiện, bọn họ còn phải bận rộn kiếm sống, số lần có thể vào thành để được xoa dịu rất ít.
Họ thường mua và sử dụng thuốc an thần được nghiên cứu ở thành phố nhưng còn lâu mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Người cá đối với họ mà nói chỉ có thể nhìn thấy mà không với tới được.
Người cá lai mà họ nhìn thấy trong thành phố đều sáng sủa xinh đẹp, mặc quần áo sạch sẽ, mái tóc mềm mại, trên người không có dấu vết bụi bẩn, làn da trắng nõn như chưa từng trải qua sự tàn phá của tận thế, không cùng một thế giới với bọn họ.
Những người này nằm mơ cũng không ngờ tới người cá lai sẽ một mình đi đến thôn làng của bọn họ, toàn thân ướt dầm dề, những vết sẹo khủng khϊếp kéo dài từ mặt đến cổ.
Nghe giọng nói phát run đầy xúc động nhiệt tình của người dân, cơ bắp căng cứng của Sâm Úc nhẹ nhàng thả lỏng, anh nằm bò trên bờ, đuôi cá màu xanh tím đung đưa, vỗ vào mặt nước.
Trong nhà, bọn trẻ vẫn đang kể chuyện.
Chuyện kể rằng một cô gái cầu xin quái vật cứu người bạn sắp chết của mình, sau khi con quái vật thực hiện mong muốn của cô, cô gái đã ở lại để báo đáp ân tình, khi sống cùng quái vật cô đơn cô đã dần dần yêu quái vật đó.
Mới đầu Sâm Úc không để ý.
Cho đến khi câu chuyện kể đến đoạn cô gái ở lại sống cùng quái vật, anh bắt đầu lắng nghe chăm chú hơn, cái đuôi dưới nước không còn đung đưa.
Khi nghe thấy bạn bè tìm được cô gái, muốn đưa cô rời khỏi quái vật, Sâm Úc tức giận ngồi thẳng dậy, đôi mắt xanh tím hơi nhướn lên.
May mắn thay, cuối cùng cô gái đã không rời đi.
Chuyện xưa bên này đã đến hồi kết, bên kia, chuyện của Tô Bạch Thanh cũng sắp xong.
Cậu nói rằng cậu và hai người bạn của mình đã bị tách khỏi đại đội, trong đó một người do vết thương nhiễm trùng nên bị sốt cao bất tỉnh, người còn lại xúc động đã đến lấy trộm thuốc. Những người sống sót trong làng đều sôi nổi nói rằng không sao, sau khi nhận lại số thuốc mà Tô Bạch Thanh trả, họ luôn miệng khen ngợi Tô Bạch Thanh, tâng cậu đến tận mây xanh.
Họ càng ngưỡng mộ Tô Bạch Thanh bao nhiêu thì càng ghét những người tiến hóa trong đội của Tô Bạch Thanh bấy nhiêu vì đã không bảo vệ cậu cho tốt, liên tục dùng những lời lẽ khó nghe để chửi bới.