Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 4-2:

“Trước mắt tôi không cảm nhận được sức hấp dẫn của nhân vật trung tâm.” Tô Bạch Thanh lắc đầu nhẹ: “Lúc đó tôi thấy Sâm Úc gặp nguy hiểm, trong đầu nghĩ có khi nhiệm vụ sẽ thất bại nên mới nhào đến muốn bảo vệ nhân vật trung tâm.”

Hệ thống đơ ra.

Mong muốn hoàn thành nhiệm vụ gốc của Tô Bạch Thanh giống y như nó.

Chỉ khác ở chỗ nó vì sợ Chủ Thần còn Tô Bạch Thanh chỉ đơn giản là tinh thần nghề nghiệp.

“Cố gắng duy trì trạng thái này chắc cậu có thể chống lại nhân vật trung tâm một khoảng thời gian đấy.” Hệ thống cổ vũ: “Chỉ cần không lún quá sâu thì sau khi thoát khỏi tiểu thế giới, ảnh hưởng của nhân vật trung tâm sẽ biến mất thôi.”

Hệ thống luôn nhấn mạnh sức hấp dẫn của nhân vật trung tâm làm Tô Bạch Thanh cũng nghĩ bản thân không cách nào chống cự được, cậu nói một cách nghiêm túc: “Tôi sẽ nâng sức mạnh tinh thần lên 120%.”

Nhiều đời ký chủ trước, không phải tất cả đều yêu từ cái nhìn đầu tiên với nhân vật trung tâm, có rất nhiều người rơi vào trường hợp lâu ngày sinh tình.

Vậy nên Tô Bạch Thanh không thể không cảnh giác.

Bỗng nhiên, cậu cảm giác cơn nóng ở chân tăng lên nhiều lần.

Tô Bạch Thanh cong eo, phát ra âm thanh đau đớn, tay siết chặt ống quần tạo thành những nếp gấp nhăn nhúm, hai chân giống như không còn thuộc về mình nữa, muốn cuộn người nhưng không thể.

Ngay sau đó, có tiếng quần bị xé toạc vang lên.

Hai chân Tô Bạch Thanh biến thành đuôi cá, vùng khỏi sự trói buộc của lớp vải, ngâm vào trong nước.

Sâm Úc bơi vào đúng lúc nhìn thấy cảnh này, vui sướиɠ tiến đến ôm lấy đuôi cá của cậu: “Quả nhiên cậu đã trở nên giống tôi.”

Anh đặt tay lên vẩy cá của Tô Bạch Thanh, giống hệt những gì Tô Bạch Thanh cảm nhận được trong những ngày nửa mê nửa tỉnh vừa rồi.

Người vuốt ve hai chân cậu quả nhiên là Sâm Úc, có lẽ anh ta muốn xác nhận vẩy đang mọc trên chân cậu.

Hệ thống có nói cho Tô Bạch Thanh biết loại di chứng này không phải là vĩnh viễn, qua mấy lần biến đổi thành đuôi cá, hao hết năng lượng của vỏ trứng là ổn thôi.

Lúc này, âm thanh thở hổn hển, dồn dập truyền đến chỗ họ.

Là Niên Tịch Triết.

Tô Bạch Thanh định đi qua nhìn xem nhưng vì chưa quen với đuôi cá nên té trái ngã phải trong nước. Sau khi được Sâm Úc hướng dẫn mới trúc trắc đong đưa đuôi cá bơi đến phòng Niên Tịch Triết.

Phòng Niên Tịch Triết ở đối diện chỗ cậu, cửa không đóng.

Niên Tịch Triết nằm trên giường đá, khuôn mặt đỏ bừng, cánh môi hơi hé mở thở ra từng đợt hơi nóng rực, nặng nề.

Hắn sốt rồi.

Khi Sâm Uất xé Niên Tịch Triết ra khỏi thi thể dính chặt, một phần da của hắn cũng bị rách toạc. Nhưng Sâm Úc chưa dùng cách gì để xử lý vết thương hết, nước bẩn thấm vào cũng chưa rửa sạch, vì anh không biết làm.

Qua một thời gian dài, miệng vết thương của Niên Tịch Triết bắt đầu nhiễm trùng, chảy mủ, dẫn đến sốt cao.

Tô Bạch Thanh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quay sang hỏi Sâm Úc: “Anh có cho anh ấy ăn gì không?”

Hoàn cảnh ở quê hương người cá rất đặc biệt, tại đây con người có thể hô hấp, nói chuyện giao lưu tự nhiên như ở mặt đất.

Chỉ có điều nơi đây không có thức ăn.

“Không có.” Sâm Úc sửng sốt: “Tôi quên mất.”

Hiện giờ anh không đói bụng còn Tô Bạch Thanh đã ăn rất nhiều vỏ trứng nên cũng không cần thức ăn.

Vì quá chú tâm vào tình trạng của Tô Bạch Thanh, anh không cẩn thận quên mất người kia cũng cần ăn gì đó.

May thay Niên Tịch Triết là người tiến hoá, thể chất đủ tốt, dù đang ở quê hương người cá vẫn có khả năng bổ sung nước, nếu không đã cận kề cái chết.

Nghe thấy âm thanh nói chuyện, Niên Tịch Triết cố hết sức nâng mí mắt nặng nề lên, mơ hồ nhìn thấy một chiếc đuôi cá.

Là người cá.

Người cá từng cứu hắn một năm trước quả nhiên có tồn tại.

Niên Tịch Triết bỗng mở to hai mắt, kích động dùng hết toàn lực muốn đứng dậy nhưng cơ thể nặng trịch như bị núi đè, vừa cách giường đá một chút đã té ngã trở lại. Niên Tịch Triết cố gắng nắm lấy tay người cá không cho rời đi, muốn nói cậu biết loài người cần cậu, khát vọng một người cá thuần chủng như cậu xuất hiện đến nhường nào.

Nhưng sức lực cỏn con còn lại của hắn đã cạn, không cách nào mở được mí mắt.