Đội trưởng đứng ra sắp xếp cho những người cá lai còn sót lại, cố gắng xoa dịu những người tiến hóa đang kích động, đồng thời dùng vũ lực trấn áp, vừa đấm vừa xoa một lúc mới khống chế được cảm xúc tiêu cực tràn lan, sau đó tìm đến nơi hội họp của đội chính.
Khu vực ô nhiễm rất rộng, để tối ưu hiệu suất thăm dò, đội ngũ tìm kiếm quê hương người cá chia làm ba đội: Đội chính do Phồn Thịnh Cảnh chỉ huy tiến vào nơi nguy hiểm nhất, hai tiểu đội còn lại đến khu vực có độ nguy hiểm thấp hơn.
Đội chính của Phồn Thịnh Cảnh đã tìm được manh mối liên quan đến quê hương người cá, thông qua đôi mắt của Tề Chu live stream một ít tin tức cho người dân xem.
Tề Chu là người tiến hoá với năng lực đặc biệt, cậu có thể thiết lập nhiều điểm tọa độ truyền đi những điều mắt thấy, tai nghe đến các nơi khác nhau.
Hiện nay tình trạng ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng hơn, người cá lai không thể thanh lọc ô nhiễm tận gốc rễ, con người chỉ cần dính ô nhiễm đến một mức độ nhất định sẽ bị biến dị. Đến lúc đó, người cá lai có xoa dịu tinh thần cũng không còn hiệu quả nữa.
Cứ cái đà này tương lai con người sẽ lụi tàn.
Nhiều người mang theo suy nghĩ bi quan như vậy, sự tuyệt vọng lan truyền trên diện rộng, mà càng như vậy ô nhiễm càng ăn mòn nhanh hơn. Vì thế, suốt cả chặng đường Tề Chu đều dừng lại ven thành phố thiết lập tọa độ, chia sẻ cho người dân những manh mối họ tìm được, nhầm thắp lên ngọn lửa hy vọng trong họ.
Quê hương người cá không còn xa nữa.
Trên mặt Phồn Thịnh Cảnh hiện lên sự rạng ngời, tâm trạng vốn rất tốt cho đến khi một đội khác tìm đến.
Từng người trong đó như chìm vào cơn mê, trạng thái không hề ổn chút nào, họ vừa đến đã nói đã lạc mất hai người cá lai. Nghe xong, sắc mặt Phồn Thịnh Cảnh thay đổi, quay đầu nhìn sang Tề Chu.
Tề Chu vẫn chưa tắt dị năng, lời bọn họ vừa nói đã bị khán giả xem live stream nghe thấy hết.
Đội họ tìm thấy manh mối về quê hương người cá là một chuyện vô cùng quan trọng, Phồn Thịnh Cảnh có thể tưởng tượng được số người xem live stream nhiều bao nhiêu, mà giờ phút này tin tức lạc mất hai người cá lai chắc chắn sẽ nhấc lên cơn sóng lớn trong lòng dân chúng, thậm chí dưới cảm xúc kích động nếu có người mất khống chế bạo loạn là điều có thể xảy ra.
“Nói từ từ.” Phồn Thịnh Cảnh thở sâu, bình tĩnh lại nói: “Nói rõ ràng mọi chuyện.”
Nghe đội trưởng nói người chạy loạn là Tô Bạch Thanh sắc mặt Phồn Thịnh Cảnh trong rất khó coi.
Anh ta không nên phân Tô Bạch Thanh và Niên Tịch Triết cùng một nhóm, dù cho đó là sự phân bổ nhân sự thích hợp nhất.
Tô Bạch Thanh có khả năng đã chết, giờ phút này không còn ai có tâm tư so đo khuyết điểm của cậu ta nữa, Phồn Thịnh Cảnh nói: “Tạm dừng nhiệm vụ, ưu tiên tìm kiếm đồng đội mất tích.”
Anh ta nhìn vào mắt Tề Chu, nói lời đảm bảo với người dân bên kia.
“Tình huống này xảy ra là do sai sót của tôi, tôi nhất định sẽ tìm được họ.”
“Dù Tô Bạch Thanh có chết tôi cũng sẽ tìm được thi thể cậu ấy trở về.”
*
Tô Bạch Thanh rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Đau đớn từ mặt đến cổ dần suy giảm, thay bằng cơn nóng như lửa đốt ở hai chân, không chỉ đau mà còn vô cùng ngứa, giống như có rất nhiều thứ cứng rắn muốn mọc xuyên qua da. Trong cơn mê cậu cảm nhận được có người thường xuyên thò tay vào quần vuốt ve chân mình.
Đến một ngày, Tô Bạch Thanh mở mắt.
Cậu ngồi dậy, chưa vội kiểm tra vết thương chí mạng ở cổ mà nhìn hai chân mình đầu tiên.
Đôi chân của cậu bị một lớp vảy cá bao lấy.
“Người cá cho cậu ăn vỏ trứng của hắn.” Hệ thống nói: “Đây là di chứng.”
Người cá được ấp ra từ mảnh vỡ thiên thạch biến dị, những mảnh vỡ thiên thạch như vậy cũng được gọi là trứng người cá.
Những viên đá vụn màu xanh tím chính là vỏ trứng của Sâm Úc.
Vỏ trứng người cá có giá trị như thịt Đường Tăng, nói nó có thể chữa khỏi vết thương trí mạng cũng không ngoa.
Giọng điệu của hệ thống hơi thấp thỏm: “Cậu dũng cảm quên mình chắn trước mặt người cá, đừng nói là yêu rồi đấy.”
Từ lúc thấy Tô Bạch Thanh ăn vỏ trứng nó đã biết ký chủ sẽ không sao.
Mấy ngày nay, hệ thống lo nhất, đề phòng nhất chủ yếu là chuyện này.