Một bên cứu người, một bên bảo vệ mình và Tô Bạch Thanh, Sâm Úc có phân thân cũng không cách nào làm được.
Xác chết nào đó lặng lẽ không tiếng động vòng qua sau lưng bọn họ, thực hiện đòn đánh lén.
Người tiến hóa đầu nhím cách đó không xa đã chú ý tới cảnh tượng này.
Hắn ta là người tiến hoá do Niên Tịch Triết phụ trách, không hề có một chút ấn tượng tốt nào với Tô Bạch Thanh nhưng khái niệm bảo vệ người cá lai đã cắm rễ trong đại não, khiến hắn ta bơi về phía Tô Bạch Thanh vào lúc này, muốn chắn trước mặt cậu.
Nhưng Tô Bạch Thanh lại nhanh hơn một bước.
Ngay khi phát hiện có thi thể sau lưng, Tô Bạch Thanh đã không kịp nhắc nhở, cậu cũng không chú ý có người đang chạy tới, theo phản xạ có điều kiện bơi về phía trước, chặn thay cho Sâm Úc.
Người tiến hóa hơi chậm lại một chút, vừa vặn cũng được Tô Bách Thanh bảo vệ phía sau.
Rất nhiều máu đỏ lan ra.
Những chiếc móng tay cào từ mặt đến cổ Tô Bạch Thanh, xé rách da thịt cậu.
Cùng lúc đó, Sâm Úc đã cứu được Niên Tịch Triết, từ chỗ Tô Bạch Thanh máu tưới tràn ra bốn phía pha cùng nước sông hỗn tạp, tuy hai mà một, Sâm Úc đột nhiên xoay người, vẻ mặt khϊếp đảm và hoảng hốt.
Cổ Tô Bạch Thanh bị xé toạc, tính mạng rơi vào tình thế nguy hiểm, Sâm Úc vội vàng dùng dị năng đưa cậu và Niên Tịch Triết biến mất khỏi chỗ này, trở lại nơi mình sinh ra.
Làng người cá.
Dưới nước có những kiến trúc bằng đá, trải qua thời gian tàn phá đã trở nên cũ kỹ đổ nát, có một số đã đổ sập một nửa, Sâm Úc mang theo Tô Bạch Thanh bơi vào nơi mình ở, lấy ra tất cả sỏi màu lam và tím rồi đút toàn bộ cho Tô Bạch Thanh.
Những viên sỏi này giống y như đúc những viên sỏi trên vòng tay Niên Tịch Triết.
Chú ý tới vòng tay cỷa Niên Tịch Triết, Sâm Úc trực tiếp kéo viên sỏi màu lam tím đeo trên đó, đút vào miệng Tô Bạch Thanh.
Làm xong những việc này, Sâm Úc cũng không biết tiếp theo nên làm gì, chỉ có thể canh giữ bên người Tô Bạch Thanh, lo lắng bất an chờ đợi.
Anh dán lỗ tai bên ngực Tô Bạch Thanh, lắng nghe tiếng tim đập.
Đợi đến khi tim Tô Bạch Thanh từ suy yếu dần dần trở nên vững vàng, Sâm Úc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tim anh đập thật nhanh, lần đầu tiên Sâm Úc biết, trái tim có thể đập nhanh như vậy.
“Nếu nhịp tim của tôi có thể chia cho cậu một chút thì tốt rồi.” Người cá thuần chủng nhìn Tô Bạch Thanh, nhỏ giọng nói thầm.
Hai người cá lai cùng gặp nạn, bị người dị biến mang đi.
Mọi người xung quanh hồ đã tìm kiếm rất lâu, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Tô Bạch Thanh hay Niên Tịch Triết, càng ngày càng có nhiều kẻ đột biến bị tiếng ồn thu hút tới, đội ngũ không có cách nào chống cự, đành phải rút khỏi khu vực hồ.
Sắc mặt người tiến hóa đầu nhím tái nhợt, quần áo ướt đẫm cũng không thèm vắt, bởi vì điên cuồng tìm kiếm mà càng trở nên chật vật hơn, hai mắt hắn ta trống rỗng, mất hồn mất vía, suy nghĩ không biết đã bay về phương nào.
Hắn ta biến thành như vậy, là bởi vì Tô Bạch Thanh.
Nếu không phải dưới đáy hồ không chỉ có một người chứng kiến, thì không ai có thể tin tưởng rằng một người cá lai sẽ đứng chắn trước mặt người tiến hoá.
Vốn nên là người tiến hóa dùng tính mạng bảo vệ cậu.
Tô Bạch Thanh bị thương chí mạng, rất có thể đã tử vong.
“Tình huống đã vượt quá phạm vi chúng ta có thể xử lý.” Đội trưởng nói: “Trước tiên phải đi gặp đội ngũ chính đã.”
Bầu không khí trở nên tĩnh mịch đến quỷ dị, thanh niên ốm yếu nhìn thẳng về phía dòng sông máu phía trước, không nghe đội trưởng nói rút lui, mà vẫn cứ tiếp tục cất bước đi, bị người khác dùng sức túm lấy cánh tay: “Bên kia đều là người đột biến cả, câu muốn qua đó chịu chết đấy à?”
“Đội trưởng, chúng ta tìm tiếp đi.” Đầu nhím cầu xin: “Tôi đi trước dò đường cho.”
Nghĩ đến tình trạng vết thương của Tô Bạch Thanh, hắn ta mơ hồ có xu hướng mất khống chế.
“Không được.” Đội trưởng vẫn còn sót lại chút lý trí, biết bọn họ có tìm cũng không thấy, hành động vô ích như vậy sẽ lãng phí thời gian. “Phục tùng mệnh lệnh, chúng ta rút lui trước.”
Thanh niên mắt điếc tai ngơ bị người giữ chặt, giãy dụa muốn tiếp tục đi tìm Tô Bạch Thanh, tâm trạng nóng nảy và bất an lan truyền giữa những người tiến hoá, tinh thần nhiều người bắt đầu xuất hiện vấn đề.
Vẻ mặt đội trưởng ngưng trọng, mồ hôi lạnh từ trán chậm rãi nhỏ xuống.
Lần này không xong rồi.