Trước khi đoạn ghi âm của Tô Bạch Thanh bị bại lộ, có người còn cảm thấy cậu không xứng với Niên Tịch Triết.
Niên Tịch Triết cũng là người cá lai, hơn nữa còn là người tiến hóa, hắn đối xử bình đẳng với tất cả những người tiến hóa, quan tâm bọn họ từ tận đáy lòng, dĩ nhiên được hoan nghênh hơn so với Tô Bạch Thanh.
Hơn hết, sự kết hợp giữa hai người cá lai cùng giới tính thật sự quá đáng tiếc.
Người cá lai cần phải được nhân rộng, mà rõ ràng giữa người đồng giới thì không làm được, mặc dù cấp trên không ép buộc họ phải kết hợp với người khác giới, nhưng nếu hai người cá lai có cùng giới tính yêu nhau thì cần phải phối hợp với cấp trên thực hiện một số thí nghiệm.
Vì sự sống còn của loài người.
Tuy nhiên, họ nghe nói Niên Tịch Triết muốn chia tay với Tô Bạch Thanh.
Tô Bạch Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Niên Tịch Triết trước mặt mình.
Niên Tịch Triết đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện chia tay, em cân nhắc tới đâu rồi?”
*
Theo trí nhớ của Tô Bạch Thanh, nguyên chủ là một người rất tự phụ.
Sau hai trăm sáu mươi bảy năm, những căn cứ của những người sống sót thời kỳ đầu tận thế đã phát triển thành từng thành phố, trong đó thành phố Cơ Thạch nơi nguyên chủ sinh sống xếp hàng đầu với dân số đông đúc, trong đó có một người cá lai tên là Phồn Thịnh Cảnh, ở mọi phương diện đều hơn nguyên chủ một bậc, bị nguyên chủ đơn phương coi là đối thủ một mất một còn.
Sau đó, Phồn Thịnh Cảnh được thăng chức chuyển đến một thành phố khác tên là Eden, học trò còn ở lại thành phố Cơ Thạch của anh ta là Niên Tịch Triết.
Những người ở thời kỳ tận thế này, trong cơ thể ít nhiều đều có ô nhiễm, người cá lai cũng không ngoại lệ, chỉ là ô nhiễm đối với tinh thần của người cá lai sẽ giảm đi rất nhiều, khiến họ không dễ mất kiểm soát.
Tương tự, số ít người cá lai cũng có khả năng thích ứng với ô nhiễm, tiến tới tiến hóa và sở hữu dị năng.
Phồn Thịnh Cảnh là một người cá lai, nhưng cũng là một người tiến hóa có dị năng.
Niên Tịch Triết cũng vậy.
Xuất phát từ lý do này, Phồn Thịnh Cảnh đã dẫn dắt Niên Tịch Triết trong một thời gian dài, mối quan hệ thầy trò rất tốt.
Cho dù Phồn Thịnh Cảnh đã rời khỏi thành phố Cơ Thạch, cũng không có nghĩa là nguyên chủ có thể thay thế vị trí của anh ta.
Học trò của anh ta, Niên Tịch Triết, vẫn còn rất nhiều cơ hội để vượt qua nguyên chủ và chèn ép cậu như Phồn Thịnh Cảnh.
Vì vậy, nguyên chủ đã nghĩ ra một kế hoạch thâm hiểm.
Cậu đã quyến rũ Niên Tịch Triết, và rồi hai người trở thành người yêu.
Nguyên chủ rất biết làm bộ làm tịch trước mặt người khác, dẫu Niên Tịch Triết đã nghe giáo sư nói qua bản chất của cậu, nhưng chung quy tuổi đời còn khá trẻ, thế là rơi ngay vào bẫy của nguyên chủ.
Bằng cách này, cho dù Niên Tịch Triết có năng lực ra sao hay nổi tiếng thế nào thì hắn cũng thuộc về Tô Bạch Thanh và là người mang nhãn Tô Bạch Thanh.
Nhưng trong quá trình sống chung với Tô Bạch Thanh, Niên Tịch Triết càng ngày càng cảm thấy bị dày vò.
Nghe xong đoạn ghi âm, hắn phát hiện mình chưa bao giờ hiểu rõ Tô Bạch Thanh, do đó đã đề nghị chia tay nhưng Tô Bạch Thanh lại làm ầm lên, cắn chết cũng không đồng ý.
Nhiệm vụ tìm kiếm quê hương của người cá lần này do Eden dẫn đầu, Phồn Thịnh Cảnh cũng nằm trong danh sách này, anh ta phát hiện học sinh của mình bị Tô Bạch Thanh lừa gạt, hai bên còn dây dưa khó chia tay, tâm trạng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nhưng đây là chuyện riêng của học trò, anh ta không tiện can thiệp vào.
Nguyên chủ còn muốn quyến rũ Phồn Thịnh Cảnh, muốn kẻ thù không đội trời chung mà mình từng căm ghét nghiến răng nghiến lợi phải khuất phục trước mình, kết quả là không quyến rũ được, còn bị Phồn Thịnh Cảnh chế nhạo, mỉa mai một phen.
Nhưng nhiệm vụ quan trọng hơn, chuyện cá nhân cần phải xếp phía sau, Niên Tịch Triết không còn đề cập đến chuyện chia tay nữa.
Cho đến hôm qua, Tô Bạch Thanh xuyên đến.
Trong mắt Niên Tịch Triết, đó là biểu hiện của việc Tô Bạch Thanh đã yên tĩnh lại, giống như đã thỏa hiệp.
Sau khi đề xuất chia tay, hắn xa lánh Tô Bạch Thanh, dẫu sao cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không có nghĩa lý gì.
“Em vẫn không hiểu tại sao anh lại nói lời chia tay.” Tô Bạch Thanh nói: “Em không làm gì sai cả, những lỗi lầm mà anh đã phạm phải trước đây, em cũng đều đã tha thứ rồi."
Niên Tịch Triết cảm thấy mệt mỏi và bất đắc dĩ, đây là một trong những nguyên nhân khiến hắn đề nghị chia tay.
Tô Bạch Thanh vĩnh viễn không cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì và rất nhiều người cá lai đều như vậy, bởi vì bọn họ phạm sai lầm sẽ không bị chỉ trích, Tô Bạch Thanh ra vẻ thiện lương trước mặt người khác, bởi vì như vậy sẽ được hoan nghênh hơn, cậu muốn vượt qua tất cả người cá lai khác.
Trong quá trình hẹn hò, có những điểm Niên Tịch Triết làm chưa tốt, Tô Bạch Thanh dựa vào đó nhất quyết không chịu buông tha.
“Em cho anh một cơ hội nữa.” Tô Bạch Thanh nói: “Rút lại câu nói vừa rồi và xin lỗi em, em có thể xem như anh chưa từng nói gì.”
Niên Tịch Triết nhìn cậu, lắc đầu.
“Tốt thôi.” Tô Bạch Thanh nói giống như những gì nguyên chủ sẽ nói, biểu hiện của cậu hẳn là không có gì quá khác biệt so với nguyên chủ: “Rồi anh sẽ hối hận thôi, Niên Tịch Triết à.”
Niên Tịch Triết không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Tô Bạch Thanh thu hồi tầm mắt, ánh mắt lơ đãng lướt qua vòng tay Niên Tịch Triết đang đeo.
Vòng tay vô cùng thô ráp, chỉ là một viên sỏi màu xanh tím được xâu lại bằng một sợi dây màu đen, nhưng màu sắc của viên sỏi lại mộng ảo và mỹ lệ, giống như đang nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tô Bạch Thanh.
*