*
Chàng trai trẻ từ chỗ Tô Bạch Thanh trở về, cầm lấy bình đựng nước của mình, uống ừng ực.
Bạn cậu ta hỏi: "Bác sĩ Tô đã nói gì với cậu?"
"Anh ấy quan tâm đến tôi." Chàng trai trẻ dùng tay xoa bình đựng nước, trong mắt vừa phấn khích vừa ngượng ngùng, trên má thoáng ửng hồng: "Bác sĩ Tô bảo tôi uống nhiều nước nóng."
"Bác sĩ Tô thực sự nói vậy sao?" Người bạn đột nhiên đứng dậy, duỗi dài cổ nhìn về phía Tô Bạch Thanh, vẻ ghen tị hiện rõ: "Bây giờ tôi giả bệnh còn kịp không."
"Cậu bị vấn đề về não rồi phải không?" Một người bên cạnh lên tiếng, "Chưa nói đến chuyện giả bệnh bình thường có qua được con mắt của bác sĩ hay không nhưng bây giờ mà cậu giả bệnh sẽ làm chậm tiến độ của đội, đừng có quên nhiệm vụ của chúng ta là gì!”
Từ hôm qua, những người tiến hóa được Tô Bạch Thanh xoa dịu đều trở nên hơi kỳ lạ, ham muốn đến gần Tô Bạch Thanh trở nên mãnh liệt.
Trước đó, rõ ràng bọn họ đang dần xa lánh Tô Bạch Thanh.
Bởi vì họ tình cờ nghe dược đoạn đối thoại giữa Tô Bạch Thanh với các người cá lai khác như thế này:
"Hôm nay mọi người thấy không?" Một người cá lai nói: "Bạch Thanh nói mệt, lúc đó không có chỗ thích hợp để nghỉ ngơi, một người tiến hóa liền cúi xuống, lấy cơ thể của mình làm ghế cho Bạch Thanh."
"Hắn ta xứng à?" Tô Bạch Thanh cau mày nói: "Trên người hắn ta bẩn quá, tôi thà mệt cũng không muốn ngồi."
"Nhưng bộ dạng đó khá thú vị, giống như một con chó."
"Những người tiến hóa đó còn không bằng chó, họ dựa vào chúng ta mới không phát cuồng, vậy mà trong lòng vẫn khao khát người cá thuần chủng, cảm thấy hiệu quả xoa dịu của chúng ta không đủ."
"Có một người tiến hóa cứ hai ba ngày cứ tìm tôi, lúc được an ủi còn muốn nắm tay tôi, nói nắm tay tôi có thể cảm thấy an tâm hơn, ghê chết đi được."
"Tôi bảo một người tiến hóa làm người tình của tôi, hắn ta còn dám từ chối."
"Muốn có được người tiến hóa rất đơn giản." Tô Bạch Thanh nói: "Tìm cách để ô nhiễm của hắn ta tăng lên, sau đó chủ động xoa dịu hắn ta, khiến hắn ta dựa dẫm vào cậu, hoặc hắn ta có người thân bạn bè không, cậu tạo ra nguy hiểm cho những người đó, sau đó ra tay giúp đỡ, khiến hắn ta biết ơn cậu là được."
"Thực sự không được thì biến hắn ta thành người tàn phế, coi như cho hắn ta một bài học, người tiến hóa tàn phế chẳng có giá trị gì, ngoài cậu ra sẽ chẳng có ai cần hắn ta."
"Có lý." Đối phương cười nói: “Không hổ là Bạch Thanh, ngay cả Niên Tịch Triết cũng thuộc về cậu!”
Đây là lúc ở trong thành phố, một người tiến hóa si mê Tô Bạch Thanh theo dõi cậu, ghi âm lại được.
Kẻ theo dõi chính là người tiến hóa mà bọn họ nhắc đến, tự nguyện làm ghế cho Tô Bạch Thanh, lúc đó Tô Bạch Thanh nói với hắn như vậy không tốt, nên từ chối ngồi xuống, người tiến hóa vô cùng cảm động, không ngờ tất cả đều là Tô Bạch Thanh giả vờ, bị Tô Bạch Thanh ghét bỏ cộng thêm ảo tưởng tan vỡ khiến hắn phát điên, ghi âm cuộc đối thoại lại rồi công khai cho mọi người biết.
Tuy nhiên, chuyện này không gây ảnh hưởng gì nhiều đến Tô Bạch Thanh.
Những người tiến hóa nghe xong đoạn ghi âm, giống như chưa từng nghe, vẫn si mê Tô Bạch Thanh như trước.
Người cá lai chính là sự cứu rỗi duy nhất của họ.
Ô nhiễm không chỉ ăn mòn tinh thần, còn mang đến cho họ nỗi đau về thể xác, nỗi đau kép có thể khiến người ta phát điên, chỉ có người cá lai mới có thể giúp họ xoa dịu đôi chút.
Nhưng bảo hoàn toàn không bận tâm thì sao có thể chứ!
Tuy nhiên, nhìn biểu hiện của chàng trai trẻ và bạn cậu ta, dường như sự bận tâm đã không còn tồn tại nữa.
Người bên cạnh đang định nói tiếp thì đột nhiên nhìn thấy Niên Tịch Triết đi về phía Tô Bạch Thanh.
Mọi người đều biết, Niên Tịch Triết là người yêu của Tô Bạch Thanh.