“Chia tay là sao vậy?”
Niên Tịch Triết chưa đi được hai bước, trong đầu đã vang lên một giọng nói dễ nghe, tựa như dòng nước trong veo.
Hắn theo thói quen nhìn về phía những mẩu đá vụn trên vòng tay của mình, nơi phát ra âm thanh.
“Sâm Úc.” Niên Tịch Triết khẽ nhíu mày: “Cậu đang nghe à, sao lại không nói với tôi một tiếng.”
Sâm Úc hỏi: “Như vậy không được sao?”
“Không được.” Sâm Úc là người dị biến, chưa từng tiếp xúc với người khác, Niên Tịch Triết nhẹ nhàng dạy anh: “Lần sau trước khi bắt đầu xem, phải nói cho tôi biết, đây là phép lịch sự cơ bản trong cách đối nhân xử thế.”
“Tôi học được rồi.” Sâm Úc nói.
Anh và Niên Tịch Triết quen nhau vào một năm trước.
Từ khi sinh ra tới nay, Sâm Úc vẫn luôn bị đau đớn quấn quanh, ô nhiễm khắp nơi giống như dao cạo vào xương cốt anh, thân thể không còn sức lực, như thể một giây tiếp theo sẽ chết.
Mãi đến một năm trước, anh mới có năng lực rời khỏi hang, đi ra thế giới bên ngoài.
Sâm Úc vô cùng tò mò với thế giới bên ngoài, vội vã rời khỏi nơi mình sinh ra và đã gặp Niên Tịch Triết.
Khi đó Niên Tịch Triết đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, bị trọng thương, cả người toàn là máu nằm ở trên bờ, đang bị ô nhiễm ăn mòn.
Nhìn Niên Tịch Triết bị ô nhiễm ăn mòn, Sâm Úc bỗng nhiên sinh ra một loại bản năng.
Lúc phản ứng lại, anh đã thanh lọc ô nhiễm cho Niên Tịch Triết.
Sâm Úc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Niên Tịch Triết tỉnh lại còn hoang mang hơn.
Hắn không chỉ không chết mà hôn mê lâu như vậy, ngay cả ô nhiễm cũng không tăng thêm bao nhiêu.
Đến nay, Niên Tịch Triết vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
Hắn ảo tưởng, có phải bản thân đã từng gặp được người cá tuyệt chủng hay không.
Nhưng đó chỉ có thể là ảo tưởng.
Lúc ấy trước mặt hắn, chỉ có người dị biến có ngoại hình người cá.
Cũng là Sâm Úc.
Người tận thế đều có tình cảm đặc thù đối với người cá, Niên Tịch Triết cũng không ngoại lệ, thầy của hắn lại càng thêm cuồng nhiệt đối với người cá.
Sâm Úc là người dị biến có ngoại hình người cá, hơn nữa tính cách lại thuần lương, Niên Tịch Triết khá thiện ý với anh, thế là trở thành bạn tốt của nhau.
Vì kỷ niệm người bạn đầu tiên mình kết giao, Sâm Úc tặng cho hắn viên đá vụn màu lam tím kia.
Nhiệm vụ tìm kiếm quê hương của người cá lần này khiến Niên Tịch Triết không hiểu sao lại nhớ tới Sâm Úc.
Vì thế, hắn mang theo đá vụn trên người.
Ngày hôm qua Sâm Úc ra ngoài dò xét đội ngũ loài người tới gần hang của mình, anh thấy Niên Tịch Triết ở trong đội ngũ loài người đó, mới lấy đá vụn lam tím làm phương tiện liên hệ với hắn.
Dị năng của Sâm Úc có thể truyền âm thanh của mình qua mẩu đá màu lam tím.
Mà Niên Tịch Triết cũng rất để ý đến Sâm Úc.
Một năm trước khi tìm được đường sống trong chỗ chết, ngay cả ô nhiễm cũng không sâu thêm, trong lòng hắn vẫn luôn nghi ngờ.
Mặc dù biết rằng không thể có người cá, chuyện một năm trước hoàn toàn là do mình may mắn, nhưng Niên Tịch Triết vẫn không kiềm chế được mà để tâm.
Hắn xâu mẩu đá vụn màu lam tím trên tay cũng thuận tiện liên lạc với Sâm Úc.
Dị năng của Sâm Úc không chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Niên Tịch Triết mà còn có thể nghe được thanh âm của những người khác xung quanh.
Anh nghe thấy hai người tiến hóa đang thì thầm: “Bác sĩ Niên và bác sĩ Tô nói chuyện không thoải mái lắm thì phải.”
“Mấy ngày nay, tôi cũng không thấy bọn họ ở chung một chỗ, chuyện chia tay có thể là thật đấy.”
“Thật hâm mộ bác sĩ Niên, nếu đổi lại là tôi tuyệt đối sẽ không chia tay đâu, có thể nắm tay bác sĩ Tô, hôn môi anh ấy, tôi chết cũng nguyện ý.”
Sâm Úc hỏi: “Cậu và Tô Bạch Thanh là có thể nắm tay, hôn môi à?”
“Chia tay rồi thì không được.” Suy nghĩ của Niên Tịch Triết trong nháy mắt gián đoạn, cảm xúc phập phồng: “Đây là chuyện riêng tư cá nhân, đừng hỏi lung tung.”
“Tôi biết rồi.” Sâm Úc nói.
Trầm mặc một lát, Niên Tịch Triết thấp giọng mở miệng, coi Sâm Úc là đối tượng tâm sự: “Chúng tôi chưa bao giờ hôn nhau, bởi vì tôi luôn có tâm lý bài xích, em ấy còn vì thế mà tức giận.”
“Chẳng qua, Tô Bạch Thanh cũng không có vẻ rất muốn, nói tôi còn chưa tới hai mươi, tuổi còn trẻ, quá thuần khiết, bây giờ nghĩ lại, chính là không thích, cả tôi cùng em ấy đều vậy.”