Tuy Giản Dịch Thâm nói vậy nhưng hết ván game, anh vẫn đi vào nhà bếp, nấu bít tết và cá hồi cho Giản Hi, còn Giản Hi lại dựa lên khung cửa, nhìn bóng lưng bận rộn của ba, trong lòng ngọt ngào.
"Sao thế? Hôm nay ít nói vậy."
Giản Dịch Thâm trở mặt bít tết, khẽ nghiêng đầu nhìn Giản Hi, cô ngoan ngoãn đứng dựa cửa, nhưng trông có vẻ không vui lắm.
Nghe vậy Giản Hi cuối cùng cũng không nhịn được, cô bước lên vòng tay ôm lấy eo ba từ phía sau, mặt dán lên lưng anh cọ nhẹ.
Dù Giản Dịch Thâm có vô tư cỡ nào cũng nhận ra được cô gái có tâm sự.
Giản Hi không che giấu, kể ba nghe chuyện nhà Từ Nhiễm.
"Cậu ấy thật sự rất khó khăn, con cũng rất muốn giúp, nhưng con sợ cậu ấy sẽ không thoải mái..."
Giản Dịch Thâm hiểu suy nghĩ của Giản Hi, một mặt cảm thấy tự hào vì con gái tốt bụng, một mặt lại xót cô, nếu chưa từng ở trong hoàn cảnh đó thì có lẽ cô cũng không đồng cảm với Từ Nhiễm như vậy.
Anh không quay đầu, mặc cho Giản Hi ôm lấy anh, động tác tay vẫn không ngừng, anh rắc tiêu lên bít tết.
"Ba biết con rất muốn giúp bạn, nhưng nói thật là chuyện của mẹ cô bé, chúng ta không giúp được." Giản Dịch Thâm bình tĩnh phân tích: "Như con nói e là mẹ cô bé đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, dù mình có giúp thì với Từ Nhiễm mà nói, mẹ cô bé cũng chỉ sống được thêm 1 tháng? Hoặc 2 tháng?"
"Chúng ta không thể chắc được một hai tháng này có ý nghĩa gì với họ, nhưng Từ Nhiễm đã từ chối sự giúp đỡ của con thì chứng tỏ cô bé đó đã tính cả rồi."
Giản Dịch Thâm nghiêng đầu nhìn Giản Hi. Mắt cô ửng đỏ, xem ra rất buồn. Nhưng đây là hiện thực, có tiền cũng chưa chắc thay đổi được.
"Con chỉ là... thấy hơi sợ..." Giản Hi đưa tay lau nước mắt, ôm Giản Dịch Thâm càng chặt hơn: "Không chịu nổi những chuyện sinh lão bệnh tử thế này."
Giản Dịch Thâm đương nhiên hiểu cô đang sợ gì, anh biết cô rất quý trọng cuộc sống hiện tại, cũng vì vậy nên cô lo sợ được mất.
"Sợ gì chứ, ba con khỏe mạnh lắm, có cần cho con xem báo cáo kiểm tra sức khỏe không?"
Có lẽ là giọng điệu của ba quá thỏa mái, khiến Giản Hi cười ra tiếng: "Không cần xem con cũng biết ba rất khỏe, chứ không sao mỗi tối lại làm nhiều lần thế chứ..."
Giản Dịch Thâm đưa đĩa bít tết đã nấu xong cho Giản Hi: "Đấy là do thận ba tốt, còn những mặt khác con không quan tâm sao?"
"Không quan tâm!" Giản Hi đặt đĩa lên bàn, quay lại xem ba làm cá hồi.
Giản Dịch Thâm chỉ muốn chọc cho cô vui, thấy cô phấn chấn hơn cũng không tiếp tục nói tiếp chủ đề vừa rồi nữa.
"Xem thử con thích sốt chấm gì."
Giản Hi nhìn thấy mấy loại sốt chấm được đặt trên bàn, nhưng nhìn một hồi cũng không rõ là gì.
"Con chưa ăn bao giờ, loại nào ngon ạ?"
Giản Dịch Thâm ngẫm nghĩ: "Ba thích sốt chanh."
"Vậy con cũng ăn sốt chanh, giờ vắt luôn ạ?"
"Không cần, cắt ra bỏ lên trên là được."
Giản Hi gật đầu, cắt chanh bỏ vào đĩa nhỏ, cô quay đầu nhìn bộ dạng nghiêm túc chiên cá hồi của ba, đây là lần đầu tiên có người nấu ăn cho riêng cô.
"Hi Hi của ba chắc có nhiều món chưa ăn, nhiều thứ chưa chơi, nhưng không sao cả, giờ ba giàu rồi, có gì đều sẽ mua cho con thử. Con nghĩ coi có muốn ăn gì không? À đúng rồi, còn chưa xem sẽ chuẩn bị cơm tất niên thế nào. Trước đây chỉ có mình ba nên ăn qua loa cho xong, năm nay không thể thế được."
Giản Hi suy nghĩ rồi nói: "Vậy con nấu một bữa cho ba nhé? Con biết nấu nhiều món lắm."
Giản Dịch Thâm quay đầu, ánh mắt mừng rỡ.
"Được, vậy mai chúng ta đi siêu thị mua đồ về. Tối có muốn chơi game với ba không? Máy móc ba mua xịn lắm."
"Được ạ." Giản Hi nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh.