Đây là lần bắn nhanh nhất của Giản Dịch Thâm trong mấy ngày gần đây. Anh cũng không tham lam muốn nhiều hơn, rút khăn giấy trong túi lau sạch cho Giản Hi rồi mặc quần lại cho cô và anh.
Thời gian còn lại trên đu quay, hai người vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, giữa trời đêm rực rỡ chỉ nghe thấy tiếng nhạc ồn ào ở khu vui chơi, nhưng trong lòng lại rất tĩnh lặng.
"Có lạnh không?"
Giản Dịch Thâm ôm chặt áo khoác trên người Giản Hi, khẽ mát xa gáy cô.
"Không lạnh, ba mặc đi ạ" Nói rồi Giản Hi kéo áo khoác của Giản Dịch Thâm đang ở trên người mình xuống, muốn trả lại cho anh, nhưng chưa cởi ra đã anh chặn lại.
"Giờ ba nóng lắm." Chỉ bắn có một lần, với anh mà nói chỉ như muối bỏ biển, chứ đừng nói vừa rồi là lần đầu Giản Hi sục ©ôи ŧɧịt̠ giúp anh. Giờ trong đầu anh toàn là dáng vẻ mười ngón tay trắng nõn nắm chặt ©ôи ŧɧịt̠ anh.
Lúc đó Giản Hi cúi đầu, tóc dài rơi trên vai, ánh mắt cô rất tập trung nhìn bàn tay mình, trong l*иg đu quay, trừ tiếng nước dính nhớp, chỉ có hơi thở của hai người họ.
"Có mệt không?" Giản Dịch Thâm nghiêng đầu nhìn mặt con gái.
Cảm giác biếng nhác sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ lại ập đến, Giản Hi dựa mặt vào l*иg ngực Giản Dịch Thâm.
"Không mệt, hôm nay ba bắn rất nhanh nên không mệt."
Giản Dịch Thâm khẽ cười, cũng không phủ nhận: "Hôm nay đúng là rất nhanh, lần đầu bé cưng làm thế này, ba không nhịn được." Anh rút bàn tay nhỏ của Giản Hi, cùng anh mười ngón tay đan nhau: "Tay bé cưng rất đẹp."
Anh khẽ miết nhẹ ngón tay cô, sờ trúng vết chai do cầm bút lâu ngày.
Đột nhiên anh nghiêm túc trở lại: "Tay của Hi Hi nhà ta nên cầm bút, thi vào trường cấp ba và đại học lớn." Chứ không phải đặt trên bộ phận dơ bẩn, thỏa mãn nhu cầu đen tối của anh.
Giản Hi ngẩng đầu, gần như hiểu được sự hối hận từ ánh mắt Giản Dịch Thâm, cô biết ba lại bắt đầu lùi bước rồi.
Thật ra về bản chất thì cả hai cha con đều có tính do dự giống nhau, nhưng chuyện do dự lại khác nhau. Giản Hi do dự là có nên ve vãn đến cùng hay không, còn Giản Dịch Thâm lại lo nghĩ nhiều hơn. Anh vừa muốn con gái hạnh phúc, vừa hy vọng con gái có thể sống một cuộc đời bình lặng giống những người khác.
"Ba ơi..." Giản Hi rút tay mình ra, vòng lên cổ Giản Dịch Thâm, mặt vùi vào hõm cổ anh, cảm giác được nhịp tim và hơi ấm từ làn da anh: "Trước đây con rất chăm chỉ học, bài tập giáo viên giao chỉ cần có thời gian con đều sẽ làm hai lần, có lúc giáo viên giảng bài con không hiểu thì sẽ chép sách, cứ chép cho đến khi hiểu thì thôi. Con không có nhiều tiền, không mua được nhiều vở, thế nên mỗi lần đều dùng bút chì, viết xong sẽ xóa..."
"Hi Hi rất chăm chỉ..."
"Vâng, nhưng mà rất mệt." Giản Hi thở dài: "Con không có ba có mẹ, cũng không có tiền, con chỉ có thể chăm chỉ học hành, học thành tài thì mới có cuộc sống mới."
Những điều này Giản Dịch Thâm đều biết, nhưng nghe cô nói ra thì lại là một cảm giác khác.
"Nhưng giờ khác rồi, giờ con không còn quá cố chấp với việc học nữa, vì con đã có ba, con biết dù con học không ra gì, con cũng có thể về nhà, con không vui cũng có thể kiếm ba. Cuộc đời con đã là một con đường rộng mở, đi thế nào vẫn có thể về nhà."
"Ba ơi..." Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Giản Dịch Thâm: "Với con, không có gì tốt hơn cuộc sống hiện tại."
"Ba..." Giản Dịch Thâm đương nhiên biết tại sao Giản Hi lại nói những lời này, con gái có nhiều lúc còn trưởng thành hơn anh rất nhiều.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ là hình ảnh hai cha con đang ôm nhau. Tình yêu phá vỡ luân thường này khiến anh chìm đắm.
Anh quay đầu nhìn cô gái của mình. Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì, lại rất tự nhiên mà hôn nhau, họ vốn có thể nói rất nhiều lời để biểu đạt suy nghĩ trong lòng, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy đối phương lại cảm thấy một nụ hôn có thể chứng minh tất cả.
Vòng đu quay xoay hết một vòng, Giản Hi cảm giác được thiên trường địa cửu từ nụ hôn này.