Giản Dịch Thâm đã hoàn toàn hiểu rõ cái tính chỉ dám ve vãn chứ không dám làm của Giản Hi, còn chưa đợi cô rụt đầu lại đã ôm lấy eo kéo cô ngồi lên người mình, sau đó cởϊ áσ khoác của anh cột trên eo cô, cởi nút quần jean cô.
Quần jean bó sát, Giản Hi phối hợp nhấc mông, quần cô nhanh chóng bị ba lột tới đùi.
"Ba ơi, con cởi giúp ba."
Có qua có lại, Giản Hi cởi thắt lưng Giản Dịch Thâm, mới đó đã phóng thích du͙© vọиɠ to lớn của anh ra ngoài. Giản Dịch Thâm cúi đầu quét mắt, khẽ cười, động tác của Giản Hi đã vô cùng thành thạo rồi.
Anh kéo Giản Hi ngồi xuống, kẹp ©ôи ŧɧịt̠ bự ở giữa chân, vỗ mông nhỏ của cô.
"Bé cưng, cử động đi."
Nghe vậy, Giản Hi khẽ cử động trước sau, rất nhanh cô nghe thấy tiếng thở nặng nờ của ba. Cô hơi đắc ý, cô rất thích cảm giác mình có thể ảnh hưởng đến du͙© vọиɠ của ba.
Trời bên ngoài đã tối hẳn, ánh đèn đủ sắc màu của khu vui chơi xuất hiện trong tầm mắt họ. Giản Hi nghiêng đầu nhìn cửa sổ đang phản chiếu hành vi hoang đường vượt quá luân lý của cô và ba. Du͙© vọиɠ của họ đối với người ngoài là dơ bẩn và dâʍ ɭσạи.
Thế nhưng Giản Hi không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại động tác càng to gan hơn.
Giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế giới này.
Cô giơ tay vòng qua vai ba, ánh mắt nhìn thẳng.
"Ba ơi, hôn không ạ?"
Không cần trả lời, khoảnh khắc tầm mắt cả hai chạm nhau, hai cơ thể nhanh chóng làm ra hành động giống nhau, họ nghiêng đầu, dán sát cánh môi lên nhau. Đầu lưỡi Giản Dịch Thâm liếʍ mυ'ŧ khoang miệng Giản Hi, bên trong toàn là mùi vị của bánh mì mà anh vừa mua.
Cả người Giản Hi dán sát l*иg ngực Giản Dịch Thâm, thè lưỡi mặc cho ba liếʍ mυ'ŧ. Trong lúc hôn, cô lén hé mắt nhìn cửa sổ, nhìn dáng vẻ phóng đãng của mình phản chiếu trên đó, cô khẽ cười.
"Cười gì vậy?" Giản Dịch Thâm mυ'ŧ lấy cánh môi lấp lánh của cô, thấp giọng hỏi.
"Không có gì..." Giản Hi giơ tay xoa má ba, ánh mắt tràn đầy tình cảm và dựa dẫm: "Chỉ là cảm thấy chúng ta phóng đãng quá..."
"Đúng vậy, là điều gì khiến học sinh ngoan của chúng ta phóng đãng thế này? Ngồi đu quay mà còn xoạc chân trên người đàn ông."
"Là ba đó..." Giản Hi cọ má lên cổ Giản Dịch Thâm, cọ lên môi anh lại bắt đầu hôn nhau.
Vong đu quay càng lên càng cao, cảnh ở dưới mặt đất cũng ngày càng xa họ. Không biết người bên dưới xếp hàng có nghĩ đến có người đang ở trên đỉnh đầu họ làʍ t̠ìиɦ không?
Giản Hi cọ xát trước sau, Giản Dịch Thâm vẫn cảm thấy chưa đủ, anh đưa tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ, cách qυầи ɭóŧ đặt lên l*и Giản Hi, chọc rất mạnh.
"Ưʍ... ưʍ..." Tiếng rêи ɾỉ của Giản Hi vang lên rời rạc, khóe mắt chảy nước mắt sinh lý. Cô đột nhiên muốn ba sờ vυ', nhưng quần áo mặc quá dày, giờ lại đang lạnh, Giản Dịch Thâm gần như từ chối yêu cầu của cô.
Ngay lúc cô đang bất mãn, Giản Dịch Thâm thọc trúng hộŧ ɭε, khiến cô rên thành tiếng.
"A... ba ơi, mỏi quá..."
Ba thọc quá mạnh, Giản Hi phải giữ lấy cây cột bên cạnh mới giữ chắc cơ thể, cô mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy tầm nhìn cứ bị xóc lên xuống, cũng không biết l*иg đu quay có lắc lư vì động tác của họ không.
Nếu bị người bên dưới nhìn thấy, hoặc có người đoán được họ đang làm gì... Nghĩ đến đây, Giản Hi hơi rụt rè, má đỏ ửng.
Giống như đang trừng phạt cô mất tập trung, Giản Dịch Thâm thọc mạnh một phát, Giản Hi thở gấp, ngửa đầu nhìn ánh đèn trên cao, mấy giây sau, cô mới lấy lại hơi thở.
Cô cao trào rồi...
Ôm lấy cổ ba để ổn định lại, cô lại nhìn ra cửa sổ, có lẽ chỉ mới qua được 10 phút. Thời gian ngắn như vậy mà cô đã bị ba giày vò đến mức cao trào.
Giản Hi cảm thấy hơi mất mặt.
Ba không tiện sờ cô, vậy cô sờ ba là được, cô nhớ trong bộ phim sεメ kia có tình tiết thế này.
Thế là lúc Giản Dịch Thâm chuẩn bị tiếp tục động tác vừa rồi thì thấy mông nhỏ của Giản Hi nâng lên, bàn tay lần xuống dưới, năm ngón tay thon dài trắng trẻo bọc lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh.
"Ba ơi, bắn ở trên cao đi."
Giản Dịch Thâm dường như mất đi khả năng suy nghĩ, anh ngồi yên tại chỗ, mặc cho bàn tay của Giản Hi bận rộn, còn anh giống như tín đồ trung thành đang chờ giây phút chúa trời xuất hiện.
Cuối cùng, ngay lúc vòng đu quay lêи đỉиɦ cao nhất, anh đã được chúa ban phước.