Khát Khao Tình Yêu

Chương 42

Trải qua quãng đường kẹt xe gần 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng cả hai cũng tới được khu vui chơi ở ngoại ô trước buổi trưa. Lối vào đông nghẹt, đều đang xếp hàng chờ vào trong.

Lúc này, vé vip mà Giản Dịch Thâm tốn tiền mua đã phát huy tác dụng, cũng khiến Giản Hi vui mừng. Hai cha con nhanh chóng đi vào trong, đến một nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn.

Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của con gái, lần đầu tiên Giản Dịch Thâm cảm giác được hóa ra tiêu tiền lại thích đến vậy.

Cả buổi chiều, Giản Hi chơi một lượt mấy trò nổi tiếng như tàu lượn siêu tốc, tháp thả... Lúc xuống dưới, mặt Giản Hi trắng bệch uống mấy hớp coca lạnh mà Giản Dịch Thâm mua cho cô, sau đó vội chạy vào nhà vệ sinh gần đó.

Cô nôn ra hết.

"Nói là đừng chơi rồi, nôn hết đồ ăn lúc trưa ăn rồi chứ gì." Giản Dịch Thâm rút khăn giấy cho Giản Hi lau miệng, nhìn khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt phiếm hồng của cô mà đau lòng vô cùng.

"Thì con chưa chơi bao giờ, muốn thử..." Ai ngờ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy. Cô vừa nói vừa uống coca, nhưng uống chưa được mấy hớp đã bị Giản Dịch Thâm lấy lại. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Giản Dịch Thâm dùng tiếp ống hút của cô uống coca.

"Con uống ít nước thôi, càng uống càng nôn, ba đi mua bánh mì cho con lấp bụng."

Thế là Giản Hi ngồi tại chỗ nhìn Giản Dịch Thâm rời đi, cứ thế ngồi đó chờ anh trở lại.

Tiệm bánh cách chỗ họ hơi xa, Giản Dịch Thâm sợ Giản Hi đợi lâu, lúc về gần như là chạy về, vừa chen qua đám đông đã thấy Giản Hi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt nhìn anh.

"Chờ sốt ruột lắm phải không?" Giản Dịch Thâm đưa bánh mì cho Giản Hi, trời đã tối rồi, nhiệt độ xuống thấp, anh rút khăn giúp cô quàng lên cổ, cũng không biết từ đâu lấy ra băng đô màu hồng có treo con thỏ nhỏ đeo lên đầu cô.

Giản Hi cúi đầu gặm bánh mì, dáng vẻ ngoan ngoãn như búp bê.

"8 giờ tối bắt đầu bắn pháo hoa, giờ đi đâu chơi tiếp đây?" Giản Dịch Thâm nhìn đồng hồ, chỉ mới 5h30.

"Ba ơi, mình đi chơi vòng đu quay đi. Nghe nói ở đây là cao nhất."

Người xếp hàng chơi vòng đu quay, hoặc là các cặp đôi, hoặc là cả gia đình ba người, kiểu đặc biệt như Giản Dịch Thâm và Giản Hi thì không có nhiều. Người khác thấy cũng chỉ tưởng họ là một cặp đôi có cách biệt tuổi tác hoặc là anh em thôi.

Giản Hi cũng phát hiện ra họ khác người, thế là chớp mắt lấy tay chọc ba mình: "Ba ơi, ba xem chúng ta có giống một cặp đôi không?"

Giản Dịch Thâm cũng không quay đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên vui vẻ.

"Ba ơi, ba trông giống ông chú dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên quá..." Giản Hi tiếp tục lấy tay chọc người Giản Dịch Thâm.

Giản Dịch Thâm nhướng mày, bày ra dáng vẻ lưu manh, cười như không cười nhìn Giản Hi, cúi người dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe được nói: "Ba cũng có thể là ông chú dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên... Có muốn cùng chú về nhà không hử?"

Giản Hi không kiềm được cười ra tiếng, đưa tay móc lấy cánh tay Giản Dịch Thâm: "Đương nhiên phải theo chú về nhà rồi..."

Nhìn bóng lưng có thể thấy cặp cha con này vô cùng thân mật, không phải cặp đôi yêu nhau nhưng còn hơn cả thế.

Người xếp hàng cũng không nhiều, xếp chưa bao lâu đã tới lượt hai người. Vào trong l*иg, Giản Hi đổi sang ngồi bên cạnh ba khiến l*иg đu quay lắc lư, Giản Dịch Thâm vội đưa tay đỡ cô.

"Cẩn thận, nó lắc lư."

Giản Hi thuận thế giơ tay quấn lấy cổ ba.

"Ba ơi, ba biết vòng đu quay này đi một vòng hết bao lâu không?"

"Bao lâu?" Giản Dịch Thâm hỏi ngược lại.

"Nửa tiếng!"

Giản Dịch Thâm gật đầu tỏ vẻ đã biết. Giây tiếp theo lại thấy Giản Hi nói: "Nửa tiếng, đủ để ba bắn một lần."

Cô gái trong lòng anh có ngoại hình ngây thơ, tuổi còn nhỏ, nhưng lời cô nói ra lại rất xấu xa.

Giản Dịch Thâm trước giờ không chịu nổi ve vãn, chỉ một câu nói này, anh cảm giác nội tâm mình rục rịch.