Một tuần trước tết, công việc bận rộn của Giản Dịch Thâm cuối cùng cũng tạm gác lại, anh có thời gian để cân nhắc vấn đề giữa mình và con gái, nghĩ kỹ lại khoảng thời gian qua của hai người, Giản Dịch Thâm đột nhiên phát hiện, người ba là anh tuy trông có vẻ thân thiết với con gái, nhưng anh vẫn chưa làm tròn trách nhiệm.
Thời gian qua, anh chỉ có đòi hỏi, chứ không cho Giản Hi được điều gì. Tuy ngoài miệng Giản Hi nói rất thích thân mật với ba, nhưng mỗi ngày về nhà thì anh giày vò cô một trận, xong chuyện thì ngủ luôn, ngày hôm sau chẳng nói chẳng rằng đã đi từ sớm.
Nghĩ đến đây, anh trao đổi với Tôn Đường Minh, sau đó quyết định mua hai tấm vé của đêm hội mừng năm mới tại khu vui chơi.
Lúc báo với Giản Hi, cô vui đến mức xém nhảy dựng trên sô pha.
"A! Con chưa bao giờ đi khu vui chơi, vui quá ba ơi!"
Một ngày trước khi đi khu vui chơi, tuyết rơi rất dày. Buổi sáng thức giấc, Giản Dịch Thâm đã không thấy người đâu, đi xuống lầu mở rèm cửa ra thì thấy Giản Hi mặc áo khoác lông vũ màu trắng mà anh mới mua cho cô đang nghịch tuyết.
Giản Dịch Thâm không làm phiền cô, đi rửa ráy rồi cầm ly cà phê đứng dựa bên cửa sổ nhìn Giản Hi đắp người tuyết ở trước cổng nhà. Đợi anh uống xong cà phê mới mở cửa gọi người về.
"Hi Hi, vào trong đi, bên ngoài lạnh."
"Dạ!" Giản Hi ngẩng đầu đáp lại một tiếng, rút điện thoại chụp hình người tuyết rồi chạy vào nhà.
"Nhìn này, người tuyết con đắp có đẹp không ba?" Cô đưa hình trong điện thoại ra trước mặt Giản Dịch Thâm.
Giản Dịch Thâm liếc nhìn: "Đẹp lắm."
Mắt cô sáng ngời, tai và mũi đều bị lạnh cóng, hơi ửng đỏ, trông càng hấp dẫn hơn.
Giản Dịch Thâm không kiềm được, đặt một nụ hôn lên má cô. Hai cha con đã sớm quen với sự thân mật này, Giản Hi đương nhiên cũng không thấy nụ hôn này có gì đặc biệt, nhưng Giản Dịch Thâm thì khác.
Anh cảm thấy nội tâm mình như có một cánh cửa, sáng nay nó đã bị người ta mở ra.
"Ba ơi, khi nào mình đi? Nghe nói đêm hội này đi đông lắm, vào trong là phải xếp hàng rất lâu." Giản Hi vừa nói vừa đăng ảnh người tuyết lên mạng, tài khoản của cô dạo này mới bắt đầu cập nhật, cũng chỉ đăng những chuyện liên quan đến Giản Dịch Thâm, ví dụ như Giản Dịch Thâm mua bánh kem cho cô, lúc cô làm bài Giản Dịch Thâm chuẩn bị sữa nóng cho cô... Bài đăng có lượt tương tác cao nhất là bài của mấy hôm trước, cô đăng hình vé đi đêm hội ở khu vui chơi.
Bình luận đầu tiên là người bạn giàu có trong lớp: "Trời ạ, ba cậu tốt với cậu quá vậy! Mình xin ba mấy ngày liền mà còn chẳng chịu giành vé cho mình! Giờ vé đã lên đến giá 5000 tệ rồi."
Nhìn bình luận này, trong lòng Giản Hi rất vui. Tuy cô không có đặt ra yêu cầu gì với Giản Dịch Thâm, nhưng dù công việc bận rộn, ba vẫn để tâm đến cô, nghĩ cách khiến cô hài lòng.
Nghĩ đến đây, Giản Hi hơi nóng mắt, giơ tay ôm lấy eo ba.
Giản Dịch Thâm không hề nhận ra chút cảm xúc nhỏ này của Giản Hi, anh vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, cảm giác được l*иg ngực có luồng gió ấm, anh bèn nói: "Ba mua vé vip, không cần xếp hàng..."
"Ba ơi..."
Lời bị cắt ngang, Giản Dịch Thâm cúi đầu, chỉ thấy xoáy tóc của Giản Hi. Giản Hi giống anh, có hai xoáy, nghe nói như vậy tính cách rất cố chấp.
"Sao thế?" Tay anh xoa lên vai Giản Hi, ôm chặt cô vào lòng.
"Không có gì, chỉ là muốn ôm ba." Lời nói còn nghe ra chút giọng mũi.
Giản Dịch Thâm hơi ngây người, không tiếp lời, chỉ ôm con gái chặt hơn nữa.
"Ba tốt thật..." Giản Hi thấp giọng thì thầm.
"Ba ơi, con thật sự rất vui, rất hạnh phúc..."
Lòng Giản Dịch Thâm hơi xao động, cúi đầu khẽ hôn lên tóc Giản Hi: "Ừ, ba cũng rất vui, rất hạnh phúc."
"Nhưng mà chúng ta đúng là phải đi thôi, giờ nhiều người ra đường, chắc sẽ kẹt xe."