Trong phòng tắm, hơi nước dày đặc.
Giản Hi tắm dưới nước ấm, rửa sạch cơ thể, nước chảy qua từng dấu vết sau khi hoan ái trên người cô. Không biết làm sao, cô hơi không nỡ để những dấu vết này mờ đi. Cô đưa tay sờ hai vυ' mình, giống như cảm giác khi ba chạm vào vẫn còn trên da.
Nhưng nghĩ đến bộ dạng như không có gì xảy ra sau khi xong chuyện của ba, Giản Hi vẫn thấp giọng mắng một cậu: "Đàn ông tồi."
Tắm xong lau sạch người, cô mới phát hiện mình quên lấy đồ sạch vào, nghĩ rằng cũng không có ai, cô bèn quấn sơ khăn tắm rồi đi ra. Thế nhưng vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Giản Dịch Thâm đang ngồi bên giường cô, trong tay còn vân vê qυầи ɭóŧ cô định dùng để thay.
Giản Hi ngại ngùng, khăn tắm trên người cô không lớn, cũng chỉ che được tới nửa đùi, giờ cô bước đi, khăn tắm lỏng lẽo như muốn rơi xuống. Cô vội đưa tay giữ chặt, vờ bình tĩnh nhấc cằm về phía ba.
"Đưa đồ ngủ cho con với, con quên lấy."
Giản Dịch Thâm ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thật kỹ Giản Hi từ trên xuống dưới. Cô gái vừa tắm xong trông như một đóa hoa nhiễm tình sắc, kiều diễm đến mức khiến người ta muốn cắn mấy phát. Anh không nói gì, chỉ nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ, móc qυầи ɭóŧ trên ngón tay xoay vòng.
"Ba làm gì thế?" Giản Hi dựa vào cửa nhà vệ sinh bực bội nói, có điều giọng cô mềm mại, lời nói ra cũng không giống tức giận, mà giống làm nũng.
Giản Dịch Thâm cứ như quyết tâm ngó lơ cô, dựa vào đầu giường nằm xuống, đầu ngón tay vẫn móc lấy qυầи ɭóŧ không chịu đưa cô: "Sao hôm nay lại về phòng con tắm?" Anh tưởng sẽ thấy con gái trong phòng mình, kết quả trống trơn.
"Sao ạ, không được à?" Giản Hi giận dỗi bĩu môi: "Dù gì hôm nay ba cũng đâu cần qυầи ɭóŧ của con nữa."
Trông dáng vẻ hơi tức giận của con gái, Giản Dịch Thâm cũng không chọc cô nữa, đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc rời đi còn nhét quần áo cho cô, qυầи ɭóŧ tùy ý treo trên đầu tóc còn ướt của cô.
Giản Hi vội kéo qυầи ɭóŧ xuống, tức giận hét: "Ba là đồ đàn ông tồi!"
Tự dưng lại thành đàn ông tồi?
Giản Dịch Thâm khó hiểu sờ cằm, anh rất tồi sao?
Dù không được ba quan tâm sau trận kí©ɧ ŧìиɧ, Giản Hi cũng không thật sự giận ba, dù gì đàn ông có lúc cũng không quá để tâm, hơn nữa nhìn góc game xa xỉ trong nhà, cô cũng biết ba từng là gã đàn ông trẻ con. Thế nên đến thời gian tắt đèn đi ngủ, cô vẫn lặng lẽ mò lên giường ba, chui vào vòng tay ba.
Lúc này Giản Dịch Thâm vẫn còn ngẫm nghĩ tại sao con gái lại nói mình là đàn ông tồi, bất ngờ có người chui vào trong lòng, anh còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự giác đưa tay kéo người sát lại, bàn tay to khẽ đỡ lấy sau lưng cô.
Tiếng gió thổi nhẹ bên ngoài, nghe nói tối nay sẽ có tuyết. Ở trong phòng rất ấm, cộng thêm du͙© vọиɠ vừa phóng thích, lại còn tắm nước ấm, Giản Dịch Thâm chỉ cảm thấy hiện tại mình rất hạnh phúc, trong vòng tay là cô gái mềm mại.
"Hừ ~"
Lúc Giản Dịch Thâm đang chìm đắm trong sự thỏa mãn thì nghe thấy người trong lòng hừ lạnh, anh ngơ ngác, nhớ lại vừa rồi con gái mắng anh.
"Bé cưng sao thế?" Anh phát hiện ra Giản Hi rất thích anh gọi cô là "bé cưng".
"Ba xấu xa quá..." Giản Hi vùi đầu vào cổ áo ba, giọng nói buồn bực.
"Ba xấu xa gì cơ?" Giản Dịch Thâm hơi đau đầu hôn lên tóc cô: "Có phải lúc nãy ba làm con đau rồi không? Đùi vẫn đau sao?" Vừa hỏi vừa tuột quần ngủ của Giản Hi, đưa tay về phía giữa chân cô, dựa vào cảm giác tìm đúng chỗ xoa bóp.
Giản Dịch Thâm không nhìn thấy gì, động tác trên tay khó tránh bị lệch, sờ một lát là lệch lên háng Giản Hi, mấy lần mu bàn tay anh cọ trúng l*и nhỏ nhạy cảm của cô, khiến cô run lên.
"Không, không đau..." Giản Hi vội túm bàn tay đang ở háng mình, còn sờ tiếp nữa là thành lau súng cướp cò mất.
Giản Dịch Thâm khẽ chau mày: "Vậy sao lại nói ba tồi?"
"Thì là tồi đó." Giản Hi bĩu môi: "Làm xong là trở mặt."
Hả? Giản Dịch Thâm nghĩ lại hành vi của mình trước và sau thật kỹ, mới nhận ra lý do Giản Hi giận, thế là ôm chặt người, nụ hôn liên tục rơi trên má cô.
"Ba sợ còn tiếp tục nữa sẽ không dừng lại được." Thế nên gần như là hoảng loạn chạy trốn: "Hi Hi không vui vì chuyện này sao?"
"Ba còn chẳng hôn con..." Giản Hi ngẩng đầu, trán cọ cằm ba.
"Vậy giờ hôn bé cưng còn kịp không?" Nói rồi không đợi Giản Hi trả lời, một nụ hôn ấm nóng đặt lên. Khác với những nụ hôn quấn quýt trước đó, Giản Dịch Thâm không hề đưa lưỡi ra, chỉ mổ nhẹ lên cánh môi Giản Hi, như đang xoa dịu cô.
Môi thiếu nữ giống như nụ hoa sắp nở, non nớt đến mức nếu dùng sức sẽ nghiền nát mất, cũng vì thế, Giản Dịch Thâm không dám hôn mạnh. Ngoài ra, anh cũng sợ tìиɧ ɖu͙© vừa tiêu tán bớt lại nổi dậy.