Nụ hôn triền miên kết thúc, hai cha con rất ăn ý đều không lên tiếng, dường như sợ phá vỡ bầu không khí tình cảm này, hoặc là sợ sẽ đốt lửa thêm nữa.
Lúc Giản Hi ôm lấy cánh tay Giản Dịch Thâm mơ hồ sắp ngủ thì nghe thấy người đàn ông thở dài một tiếng. Giản Hi nghe ra được sự hối hận.
Tim cô thắt chặt, mở to mắt nhìn ba.
Không lâu sau, cô nghe thấy ba nghiêm túc nói: "Hi Hi, xin lỗi, ba không phải người ba tốt."
Giản Hi nghe vậy liền cảm thấy không ổn, cô bò dậy, chống cánh tay nhìn Giản Dịch Thâm, ánh mắt rất chăm chú: "Tại sao ba lại xin lỗi? Con không hề thấy ba có gì không tốt cả."
"Không có người ba tốt nào lại làm chuyện thế này với con gái mình." Giản Dịch Thâm nhấc tay xoa tóc Giản Hi, vén ra sau tai giúp cô.
"Chuyện thế nào?" Giản Hi truy hỏi.
Lại nữa rồi. Sự mạnh mẽ và không chịu thua của con gái vào lúc này luôn khiến Giản Dịch Thâm khó đỡ nổi. Anh lại thở dài.
"Chuyện tìиɧ ɖu͙©."
Bất ngờ im lặng.
"Ba ơi." Giản Hi cúi đầu nhìn Giản Dịch Thâm, giơ tay xoa má anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Ba có tốt hay không, không phải do ba nói, cũng không phải người xung quanh."
"Phải là con nói."
"Mỗi người đều cần một người ba khác nhau, có người cần ba mình có tiền, có người cần ba chơi đùa cùng mình, đi chơi khắp nơi. Nhưng trong lòng con chỉ muốn ba yêu một mình con, thương một mình con, dù là dùng cách nào để yêu thương con cũng được."
"Chỉ cần ba cho con đủ tình yêu, ba muốn con làm gì cũng được."
"Hi Hi..."
Giản Dịch Thâm còn chưa kịp nói gì, Giản Hi đã đặt ngón trỏ chặn lên miệng anh.
"Suỵt, con chưa nói xong."
Cô nói tiếp: "Ba ơi, chúng ta khác với những cặp cha con khác, cuộc sống chỉ vừa mới dính với nhau, hơn nữa chúng ta đều mắc căn bệnh riêng. Nhưng ba à, bệnh của chúng ta có thể tự chữa cho nhau, ba không cần cảm giác tội lỗi, cũng không cần bị những thứ đạo đức kia trói buộc..."
"Ba làm gì cũng là tốt cho chúng ta, chỉ cần chúng ta biết thôi. Hai tháng qua, là khoảng thời gian con vui vẻ hạnh phúc nhất từ trước đến giờ."
"Ba ơi, ba đừng dừng lại, được không?"
Giản Dịch Thâm nhìn gương mặt nghiêm túc của Giản Hi, anh hơi ngây người, nhưng trong lòng bỗng thông suốt. Thế rồi không biết làm sao lại nói ra một câu không kịp suy nghĩ: "Hi Hi, có phải con giỏi văn lắm không?"
Giản Hi bị chọc cười, đấm nhẹ lên vai Giản Dịch Thâm.
"Ba! Ba nói chuyện chặn họng thiệt đó." Nói xong còn không quên nhỏ giọng bổ sung thêm: "Đúng là trai thẳng."
Thấy Giản Dịch Thâm lần nửa lộ vẻ mặt khó hiểu, Giản Hi không nhịn được nữa, trợn mắt nhìn anh rồi lại nằm xuống: "Thiệt tình, đang sắp ngủ tới nơi, giờ lại tỉnh luôn."
"Vậy..." Được Giản Hi nói cho hiểu ra, Giản Dịch Thâm lại rục rịch trong lòng. Dù gì trong mắt người khác, anh cũng là một người ba xấu xa, thế thì xấu xa đến cùng cũng chẳng sao, chỉ cần Hi Hi cảm thấy anh tốt là được.
"Có muốn làm chút chuyện dễ ngủ không?"
"Làm sao dễ ngủ ạ?" Giản Hi ngơ ngác hỏi lại.
"Mệt thì tự khắc buồn ngủ thôi."
Giản Hi còn chưa kịp hiểu thì người đàn ông bên cạnh đã đè ập xuống, quần cô bị lột xuống đến nửa đùi.
Nếu thế này mà cô còn không nhận ra nữa thì quá ngốc rồi.
"Ba ơi! Mới tắm xong mà."
"Lát tắm lại là được." Nói rồi Giản Dịch Thâm tự tuột qυầи ɭóŧ mình, thả dươиɠ ѵậŧ to lớn ra ngoài, nhét vào giữa chân Giản Hi, cách lớp qυầи ɭóŧ bắt đầu cọ xát.
Giữa bóng tối, bóng hai người chồng lên nhau bị chăn che lấp, cả hai cùng cọ tới cọ lui.