Khát Khao Tình Yêu

Chương 23

Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, hai cha con lại khôi phục thời gian làm việc và nghỉ ngơi, chỉ có khác là bây giờ sau khi thức dậy, cả hai sẽ trao nhau nụ hôn chào buổi sáng ướŧ áŧ.

Sau khi chở Giản Hi đi học, Giản Dịch Thâm đến công ty xem một chuyến, đến giờ hẹn bác sĩ thì anh lái xe đến phòng làm việc của bác sĩ Trầm. Anh đã điều trị ở đây gần 10 năm rồi.

"Bệnh nghiện sεメ lại có xu hướng tái phát sao?" Bác sĩ Trầm hiểu rất rõ tình trạng của Giản Dịch Thâm: "Đã hai, ba năm anh không tới rồi, tôi tưởng đời sống tìиɧ ɖu͙© của anh đã vào quỹ đạo rồi cơ." Nói xong ngừng lại một lát: "Theo tình hình lúc trước, nếu không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ thì tôi nghĩ bệnh nghiện sεメ của anh phải được kiểm soát rất tốt, không thể tái lại."

"Vốn dĩ đúng là như vậy." Giản Dịch Thâm cau mày, tuy anh rất tin tưởng bác sĩ Trầm, nhưng có những lời anh khó nói ra được, suy xét hồi lâu, anh chỉ đành nói mơ hồ: "Dạo này tôi nảy sinh khát khao tìиɧ ɖu͙© với người không nên làm vậy, hơn nữa còn không khống chế được, là kiểu càng kiềm chế thì càng hưng phấn..."

"Vậy là anh đã làm gì rồi?"

Giản Dịch Thâm lắc đầu: "Không có, vừa không muốn làm hại người đó vừa muốn thăm dò, điều này khiến tôi dễ nảy sinh kɧoáı ©ảʍ hơn nữa."

"Ra là vậy." Bác sĩ Trầm gật đầu, bảo Giản Dịch Thâm ngồi lên ghế, bắt đầu điều trị tâm lý.

1 tiếng sau, Giản Dịch Thâm rầu rĩ bước ra khỏi phòng khám. Sau khi điều trị, anh không hề cảm thấy thoải mái như trước kia, mà càng mơ hồ hơn, trong đầu nghĩ về đề nghị của bác sĩ Trầm.

Bác sĩ nói: "Nếu người này có thể mang lại cho anh đời sống tìиɧ ɖu͙© bình thường thì đợi sau khi kí©ɧ ŧɧí©ɧ về mặt tâm lý của anh giảm bớt hoặc biến mất, có lẽ sẽ chuyển biến tốt. Còn không thì anh rời xa người này, dùng khoảng cách vật lý để giữ tâm lý bình thường."

Thế nhưng bác sĩ Trầm không biết rằng cả hai tình huống này, Giản Dịch Thâm đều không làm được. Giản Hi là con gái anh, anh bù đắp cho cô còn không kịp, sao có thể rời xa cô, nhất là với bệnh tình của cô. Còn vế trước thì anh càng không làm được, là một người cha, sao anh có thể giữ mối quan hệ tìиɧ ɖu͙© với con gái mình? Hiện giờ cả hai đã có quá nhiều hành vi vượt quá giới hạn rồi, chỉ do con gái ngầm cho phép và anh cũng khó kiểm soát mình nên cả hai bên mới không ngừng lại thôi.

Dừng ở đây đã là thỏa mãn lắm rồi, sao có thể tiến thêm bước nữa?

Anh trở lại công ty thì thấy Tôn Đường Minh đang ngồi đắc ý trên ghế của anh.

"Sao cậu đến đây?" Giản Dịch Thâm phất tay đuổi người xuống khỏi ghế.

"Sao tôi không đến được, dạo này công việc vận chuyển đang hot, tôi thấy mọi người đều rất bận nên mang đồ ăn ngon đến hỏi thăm, tiện thể báo cáo chuyện của tôi với cậu." Tôn Đường Minh vui vẻ dịch mông ngồi xuống sô pha.

"Cậu thì có chuyện gì mới?"

"Tôi đã đăng ký tham gia show hẹn hò, đến lúc đó sẽ quảng cáo cho công ty, báo cậu biết trước."

"Show hẹn hò? Cũng hợp với cậu đấy." Giản Dịch Thâm trả lời cho có lệ.

Tôn Đường Minh đã quen với anh thế này, vắt chân lên hỏi: "Sáng đi đâu thế? Hiếm khi không thấy cậu ở công ty, dạo này cũng không vào game chơi, không phải cậu bỏ tiền mua cả đống trang bị à, sao không online?"

"Con gái sắp thi rồi, rất căng thẳng, tôi cũng không thể chơi game ảnh hưởng đến con bé."

"Ghen tị chết mất, vậy là sáng cậu chở con gái đi học à? Đâu có đúng, đi học thì đi sớm mà, giờ giấc của cậu không khớp."

"Sáng đi tư vấn tâm lý." Giản Dịch Thâm cũng không đề phòng Tôn Đường Minh, hai người quen nhau đã hơn chục năm, chuyện gì cũng không giấu nhau, bao gồm bệnh tình.

Nghe tới đây, Tôn Đường Minh mới biết được sự tình nghiêm trọng, cũng không còn ra vẻ chơi bời nữa: "Cậu không sao chứ, mấy năm nay vẫn ổn mà."

"Tôi..." Giản Dịch Thâm nhất thời nghẹn họng, ngẫm nghĩ bèn nói lại câu giống với lúc nói cho bác sĩ nghe: "Tôi có ý nghĩ không nên với không đúng người."

Thế nhưng Tôn Đường Minh rất nhạy bén, gần như đoán ra được Giản Dịch Thâm có ý với con gái mình. Nghĩ thì thấy cũng đơn giản, một người đàn ông 30 tuổi, ngày ngày đối diện với một cô bé tươi trẻ 15 tuổi, tuy có quan hệ huyết thống, nhưng trước đây họ không hề biết nhau. Một người đàn ông trưởng thành có như cầu tìиɧ ɖu͙©, rất khó không nảy sinh ý đồ với một cô bé.

Vì biết Giản Dịch Thâm khó mở lời, Tôn Đường Minh cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi: "Bác sĩ có đề nghị gì không?"

Giản Dịch Thâm gật đầu nhưng lập tức lắc đầu: "Đề nghị của bác sĩ không ổn, hoặc là rời xa, cắt đứt quan hệ, hoặc là nhìn thẳng vào du͙© vọиɠ của mình."

Cắt đứt chắc chắn không thể rồi, sao có thể bỏ con gái được. Thế là Tôn Đường Minh truy hỏi: "Nhìn thẳng vào du͙© vọиɠ là sao?"

"Đại khái là giống như phương pháp giải mẫn cảm, ví dụ cậu sợ ma thì cứ xem phim ma nhiều vào, cậu dị ứng với lông mèo thì nuôi mèo, có ham muốn thì làm, làm nhiều thì người đó sẽ không tạo ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ với cậu nữa. Nhưng vậy sao được chứ."

Giản Dịch Thâm thở dài, Tôn Đường Minh cũng thở dài theo.

Nếu là người khác thì còn dễ, nhưng đây là con gái anh, là con gái ruột thịt.