Nhất thời phòng làm việc u ám, Giản Dịch Thâm không muốn nói chuyện, Tôn Đường Minh cũng không dám lên tiếng, nếu là quan hệ cha con hoặc yêu đương bình thường, anh ta không cần phải suy nghĩ nhiều, có thể phân tích đâu ra đấy, nhưng cặp cha con này vừa không phải cha con bình thường, mà lại vừa như người yêu.
Suy xét một hồi anh ta mới nói: "Hay là cậu đừng phiền não nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Giản Dịch Thâm suy nghĩ, thuận theo tự nhiên kiểu gì? Muốn anh tiếp tục ngày ngày dùng qυầи ɭóŧ của con gái thủ da^ʍ, hay là muốn anh đêm đêm ôm con gái và nổi ham muốn?
Cũng may sau tết dương, công ty bận rộn phải tăng ca liên tục, Giản Dịch Thâm tiếp tục đi sớm về muộn, sáng ăn xong chở Giản Hi đi học, còn mình thì đến công ty tăng ca đến nửa đêm. Lúc anh về nhà, nếu Giản Hi vẫn chưa ngủ, có thể ôm hôn con gái, còn nếu đã ngủ rồi thì anh chỉ đành vào nhà vệ sinh tìm qυầи ɭóŧ của con gái.
Hôm nay là thứ 7, Giản Hi đi học thêm nửa ngày ở trường rồi về nhà ăn cơm, trên đường nhận được điện thoại của ba, bảo cô đến phòng sách kiếm một tấm thẻ ngân hàng trong hộc tủ, chụp hình gửi cho anh, nghe có vẻ rất gấp. Giản Hi không dám chậm trễ, vừa về đến nhà đã vào phòng sách của ba, nhanh chóng tìm ra thẻ ngân hàng và chụp gửi cho ba. Khi cô định đóng hộc tủ, một bản báo cáo thu hút ánh nhìn của cô.
Giản Hi cũng từng khám khoa tâm lý, cô rất rõ loại báo cáo này, cầm lên xem một chút đã biết ngay vấn đề. Cột trên cùng viết tên ba làm cô vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra ba bị bệnh nghiện sεメ?
Nhất thời tâm trạng Giản Hi thấp thỏm, cô đương nhiên biết bệnh tâm lý rất khó chữa trị, bệnh của cô còn có thể dùng thuốc kiểm soát, nhưng còn bệnh của ba...
Cô nhớ ở tiết sinh học từng được dạy, đời sống tìиɧ ɖu͙© quá độ sẽ có hại cho sức khỏe. Cô lấy điện thoại chụp lại bản báo cáo rồi bỏ về chỗ cũ.
Hơn 1 tiếng sau khi xem rõ báo cáo, cô mới biết trước đây ba bị nghiện sεメ, còn rất nặng, nhưng điều trị một thời gian đã đỡ hơn, chỉ là dạo này lại tái phát. Trên báo cáo còn ghi chép thời gian và số lần ba thủ da^ʍ.
Giản Hi nghĩ ngợi, đột nhiên chạy về phòng mình, từ hộc tủ lấy ra một chiếc qυầи ɭóŧ nhăn nhúm, bên trên còn có vệt trắng, cái này là lần trước cô lén giấu đi, là thứ cô rất coi trọng, mỗi lần nhớ ba là lại lấy ra ngửi.
Nghĩ đến hành vi hơi biếи ŧɦái của mình, Giản Hi cười ngốc nghếch, nhưng nụ cười lập tức tắt ngúm. Cô cảm thấy thương ba, nếu không phải mình đòi ba ôm hôn, rồi cố ý đặt qυầи ɭóŧ ở ngay tầm mắt ba thì cũng không khiến bệnh của ba tái phát.
Bệnh nghiện sεメ của ba là cần làm chuyện trai gái, nhưng cô giúp được không? Ba có chịu làm với cô không? Lỡ như ba không phải vì cô, mà là vì người phụ nữ khác bên ngoài thì...
"Ngốc quá, thăm dò thử là biết ngay thôi mà." Sau khi nghe câu chuyện của Giản Hi, Từ Nhiễm đã nói như vậy: "Ghét nhất mấy người yêu đương, cứ đỏng đảnh, không chịu hỏi cho rõ, rồi tự đoán mò."
"Nhưng mình không thể hỏi được..." Cô không thể nói người mình thích là ba, muốn làm chuyện đó với ba, nhưng lại sợ ba không đồng ý: "Cậu nói thăm dò là thăm dò thế nào?"
"Cậu thông minh lắm mà, sao gặp chuyện này lại ngốc vậy? Hoặc là cậu nhắn tin hỏi, nếu người ta nói không thích thì cậu cứ nói cậu chơi trò mạo hiểm bị thua, chỉ là nói giỡn thôi."
Giản Hi nghe vậy liền lắc đầu: "Không được, cách này không xài được." Ngẫm nghĩ một hồi, cô lại hỏi: "Có hành vi nào..."
"Ồ, không ngờ học sinh giỏi của chúng ta lại chơi dữ vậy. Thế thì cậu kéo người ta đến nơi tối đen yên tĩnh chỉ có hai người, xem thử người ta sẽ làm gì với cậu."
Giản Hi nghe vậy, đôi mắt khẽ động, đây cũng là cách hay.